"Tuy vải sa tanh dệt cùng hoa sa tanh không có màu sắc và hoa văn lưu hành hiện thời như ở kinh thành, được sản xuất cách đây hai năm, nhưng cũng lưu hành một thời ở phủ thành bên kia, chất lượng của nguyên liệu cũng giống như đúc loại ở kinh thành bên kia."
"Không tồi..." Tô Mộc Lam khẽ gật đầu, duỗi tay sờ sờ những nguyên liệu đó "Chứa liệu cũng lọ được vào mắt, ba loại này nguyên liệu này, tổng cộng có bao nhiêu loại hoa văn?"
"Gấm trắng và vải sa tanh dệt có tám loại hoa văn, hoa sa tanh có mười loại hoa văn." Tiểu nhị đáp.
"Thế thì……" Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, nói, "lấy mỗi loại một cuộn đi."
"Mỗi loại một cuộn?" Tiểu nhị kinh ngạc một chút, sau đó bình ổn cảm xúc, nói, "Khách quan, Vải sa tanh dệt cùng hoa sa tanh đều không rẻ, một cuộn cần khoảng sáu lượng bạc, nếu mỗi loại một cuộn thì chẳng phải sẽ vượt qua hơn một trăm lượng đó?"
Hiện tại một cân gạo cũng chỉ một đồng một cân, một hộ nhà nông tầm thường, một nhà năm miệng ăn chi phí sinh hoạt, ăn uống trong một năm cũng chỉ mất bốn năm lượng bạc mà thôi, một cuộn vải chỉ có thể làm hai bộ quần áo mà tốn sáu lượng bạc, có thể nói là giá cả xa xỉ.
Vậy mà lấy 26 cuộn vải, đó là sẽ tốn hơn 150 lượng bạc, ở trong huyện thành có thể mua một tòa nhà với diện tích không nhỏ, hơn nữa còn có vị trí đắc địa, dễ đi lại.
Lập tức muốn nhiều vải dệt như vậy, có thể nói là một khoản khổng lồ.
Tiểu nhị rõ ràng có phần không tin, chỉ xác nhận lại một lần nữa, "Khách quan thật sự muốn mỗi loại một cuộn sao?"
"Ừ." Tô Mộc Lam vô cùng khẳng định gật gật đầu.
"Tô tẩu tử." Lục Văn Tình túm túm cánh tay của nàng, "Thật sự không cần thiết chấp nhặt ganh đua cùng muội ấy…"
Ngẫm nghĩ một chút lại nói, "Tô tẩu tử, tiền này để ta trả nhé."
Thất Lý Hương mỗi tháng chia hoa hồng cho Tô Mộc Lam, hơn nữa còn có cửa hàng Ngô Ký, còn có tay nghề ở xưởng kia nữa, Lục Văn Tình phỏng đoán mỗi tháng Tô Mộc Lam thuần thu vào không ít.
Nhưng Tô Mộc Lam phải nuôi bốn đứa trẻ, sau này chỗ để tiêu dùng cũng rất nhiều, vả lại việc làm ăn buôn bán này, hôm nay có thể kiếm lợi, ngày mai chưa chắc có, cho nên phải luôn luôn phòng ngừa chu đáo.
Tuy trượng phu của Tô Mộc Lam là Bạch Thạch Đường đã trở về, nhưng chưa từng nghe nói có một nghề nghiệp tốt, hình như ở huyện thành mở một cửa hàng nhỏ duy trì kế sinh nhai mà thôi.
150 lượng bạc này, nhìn không nhiều lắm, nhưng lấy ra mua vải dệt này, vẫn là hơi quá vung tay.
Lục Văn Viện vốn tới tìm nàng gây sự, Lục Văn Tình không ngờ bởi vì chính mình mà làm liên lụy đến Tô Mộc Lam, khiến nàng phải bước lên võ đài đấu với Lục Văn Viện.
Lục Văn Viện vẫn luôn ở bên cạnh khoanh tay, trong lòng tràn đầy địch ý nhìn Tô Mộc Lam.
Sau khi nhìn thấy quần áo toàn thân củba người phụ nữ nhà quê Tô Mộc Lam từ trên xuống dưới cũng không vượt quá ba đồng bạc, thế mà lại ở chỗ này chọn sáu lượng bạc một cuộn vải dệt, không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Văn Tình lén lút túm Tô Mộc Lam, còn đề nghị bản thân nàng ta trả tiền thay liền cười thành tiếng nói "Phụ nhân nhà quê này vừa rồi chính là luôn miệng nói nàng mua vải dệt còn ta không mua nổi, hoa ra không phải bởi vì chính mình có tiền, mà là bởi vì đại đường tỷ có tiền?"
"Chà chà, loại người dùng phương thức phồng má giả làm người mập này, thật đúng là mất mặt nha."
"Ngươi……" Lục Văn Tình nghiến răng thật chặt.
Tô Mộc Lam ngăn cản nàng, ý bảo nàng không cần ra tay, chỉ hướng Lục Văn Viện cười nói, "Lục tiểu thư, ta đã chọn xong vải, còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ Lục tiểu thư chọn vải không đắt tiền bằng ta sao?"
"Hừ, sao có thể!" Lục Văn Viện lạnh lùng hừ một tiếng.
"Nếu Lục tiểu thư tự cho rằng mình không có khả năng là tốt nhất, Lục tiểu thư cần phải nhớ rõ, không được thấp hơn 120 lạng nha, nếu không chứng tỏ không mua nổi vải dệt bằng một phụ nữ nhà quê này đó."