Tất cả mọi công việc cần sức lực trong nhà, những việc cần đối nhân xử thế trong thôn, thậm chí là các loại chi phí tiêu dùng trong nhà thì gần như Bạch Thạch Đường đều đảm nhiệm, không cần Tô Mộc Lam phải bận tâm nhiều.
Thậm chí ngay cả việc nuôi trâu, trồng hoa, nấu ăn thì Bạch Thạch Đường cũng thường xuyên giúp đỡ.
Tô Mộc Lam cảm thấy vô cùng bớt lo, chỉ cần chăm sóc bản thân, thỉnh thoảng làm thêm vài đồ ăn mới lạ cho bọn nhỏ, cuộc sống quả thực vô cùng nhàn rỗi thoải mái.
Từ lúc ban đầu, Tô Mộc Lam cảm thấy Bạch Thạch Đường trở về là một gánh nặng thì bây giờ lại cảm thấy đây có lẽ là người ông trời phái xuống giúp đỡ nàng, Tô Mộc Lam đối với trạng thái sinh hoạt bây giờ là vô cùng hài lòng.
Nhưng mà nếu phần lớn mọi việc vẫn luôn để cho Bạch Thạch Đường gánh vác thì Tô Mộc Lam ít nhiều cũng cảm thấy có chút băn khoăn, cho nên nàng suy nghĩ vẫn nên làm cái gì đó cho Bạch Thạch Đường thì tốt hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì việc có thể làm cũng chỉ là công việc may vá mà các phụ nhân bình thường hay làm.
Nhưng mà kỹ thuật may vá của nàng cũng chỉ bình thường mà thôi….
Trời, biểu đạt tâm ý là được rồi, kỹ thuật hay gì đó đều chỉ là phụ thôi.
Tô Mộc Lam tự an ủi bản thân.
Chuyện Bạch Mễ Đậu báo danh đi thi huyện học liền quyết định như vậy.
Bạch Mễ Đậu cũng biết là kì thi huyện học cũng không phải là kì thi dễ dàng, mỗi ngày càng học tập chăm chỉ hơn so với trước đây, cũng càng thêm chịu khó chạy sang nhà Bạch Vĩnh Hòa, thường xuyên đến đêm khuya mới trở về.
Phùng thị thấy hai đứa nhỏ hợp duyên mà lại chăm chỉ học tập nên cũng dứt khoát thường xuyên giữ lại Bạch Mễ Đậu ở nhà ăn cơm, miễn cho cậu bé cứ chạy tới chạy lui như vậy.
Tuy rằng trong nhà cũng có quan hệ rất tốt với Phùng thị, nhưng những việc như này cuối cùng thì vẫn là chiếm tiện nghi củba người khác, hơn nữa còn có thể tiếp diễn dài lâu nên Tô Mộc Lam liền thường xuyên tặng đồ ăn trong nhà sang.
Hôm nay là đậu phụ hầm cá chép, ngày mai là hạch đào hổ phách.
Buổi trưa là gà gầm Tân Cương cùng với mì sợi, buổi tối là thịt viên sốt thơm ngào ngạt…
Tóm lại, thay đổi đa dạng cách làm đồ ăn để cho bọn trẻ luôn được thay đổi khẩu vị, cũng khiến cơn thèm ăn của Phùng thì được thỏa mãn.
Lưu thị tới tìm Tô Mộc Lam, lúc đến cũng mang theo mấy con thỏ tới.
Đều là con thỏ mới lớn, nuôi thêm một tháng nữa là có thể trưởng thành đến lúc ăn được.
Ngoài ra còn mang theo nấm, mộc nhĩ và một số đồ khô khác.
"Nhà mẹ đẻ của hai vị tẩu tử nhà ta ở gần núi, ca tẩu vẫn luôn một người vào núi săn thú, một người hái mấy đồ thổ sản trong núi như nấm và mộc nhĩ, đây đều là nhà ta tự mình lên núi hái, sau khi ngâm nước thì sẽ nở ra, dùng để hầm món ăn thì rất là ngon."
Lưu thị nói: "Đây đều là thổ sản được hái quanh năm ở vùng núi, nấm và mộc nhĩ này đều không có độc, cứ yên tâm ăn."
"Đang nói hai ngày nay sẽ đi lên huyện thành mua chút nấm khô về làm thịt viên nấm ăn, nhưng trùng hợp ngươi lại đưa đến đây rồi." Tô Mộc Lam vui vẻ nhìn mấy thổ sản vùng núi mà Lưu thị mang đến.
Kích cỡ cũng không nhỏ, hơn nữa phơi khô ở nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, nên sau khi ngâm nước để làm đồ ăn thì hương vị chắc chắn sẽ rất tươi ngon.
Tô Mộc Lam đang suy nghĩ buổi trưa có nên chọn mấy cái ra để làm thịt nhồi nấm tươi để ăn hay không.
"Có thể dùng được là tốt rồi." Lưu thị cười tủm tỉm, nhưng trên mặt cùng tràn ngập sự chần chừ, sau khi cắn răng do dự một lúc lâu thì mới mở miệng: "Chuyện này, Tô tẩu tử, ta hôm nay tới đây là còn muốn thương lượng với tẩu về sự việc này." "Chuyện gì vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Là muốn hỏi xem Tô tẩu tử có hứng thú hợp tác với ta làm buôn bán hay không…."
Lưu thị nói: "Lần trước Tô tẩu tử làm thỏ kho ta thấy ăn rất ngon, mọi người ở nhà cũng thấy còn ngon hơn thịt kho bán ở trên huyện thành nữa."
"Còn ta thì nói là ở nhà giúp đỡ trồng trọt, làm việc gì đó nhưng tẩu cũng biết là đây chỉ là cha nương và ca tẩu trong nhà chăm sóc ta mà thôi, không có ta thì những công việc này ở trong nhà vẫn có người làm được."