Những gì bọn họ cần làm bây giờ là rửa sạch các đại lý không đáng tin cậy, đảm bảo được mức tiêu thụ hàng hóa cơ bản của xưởng sau đó yên lặng nhìn biến đổi trên thị trường là tốt rồi.
Những lời còn lại này Tô Mộc Lam không nói thẳng ra nhưng Bạch Kim Bắc đã làm ăn buôn bán nhiều năm nay, cũng hiểu được ý của nàng, gật đầu: "Ta biết rồi, sẽ nhanh chóng đi sắp xếp…."
Loại chuyện này cần thiết phải dùng dao sắc chặt hết dây rối.
Hơn nữa Bạch Kim Bắc cũng không thích những cửa hàng có hành động giống như cỏ đầu tường như này, cũng muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với mấy đại lý đó.
Ngươi đã muốn giá rẻ thì chính là do ngươi tham lợi nhuận cao, như vậy thì ta cũng sẽ không vội vàng hợp tác với ngươi nữa, để xem đến lúc đó ai mới là người chịu thiệt.
Nói xong chuyện này thì Bạch Kim Bắc cũng không ở lại thêm nữa, vội vàng đi bận rộn công việc.
Đã xác định được một số cửa hàng bán bắp cải muối cay giá rẻ, bây giờ cần phải đi trao đổi chuyện chấm dứt hợp tác, các cửa hàng còn lại thì cũng cần kiểm tra kỹ càng, sau đó sẽ đưa ra quyết định.
Bạch Kim Bắc vừa rời đi thì Bạch Thạch Đường trở về, rót thêm trà nóng cho Tô Mộc Lam sau đó cũng rót cho bản thân một chén, ngồi xuống uống một ngụm.
Tiếp theo, hắn nghiêng mặt nhìn về phía Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam hình như đang suy nghĩ nhiều chuyện, trong tay cầm chén trà nhưng cũng không đưa lên miệng uống.
Mặt trời đã ló lên, ánh nắng ấm áp rơi xuống dừng ở trên người của Tô Mộc Lam, làm cho cả người nàng như đang đắm chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ của mặt trời.
Như thể nàng như vầng thái dương có thể mang đến ánh sáng và sự ấm áp vậy.
Bạch Thạch Đường nhìn đến mức giật mình, ngay cả chén trà đang cầm trên tay cũng quên uống, chén trà được giơ lên và dừng lại trên không trung.
Tô Mộc Lam đang suy nghĩ chuyện ở xưởng, nhận thấy Bạch Thạch Đường đang nhìn chằm chằm nàng, nên theo bản năng liền vươn tay lên sờ mặt: "Trên mặt ta có vết bẩn nào hả?"
"Không có…."
Bạch Thạch Đường đột nhiên có cảm giác bị bắt gặp khi đang nhìn lén, nên trong thời gian ngắn cảm thấy vô cùng lúng túng.
Vội vàng dùng chén trà chặn lại biểu cảm trên mặt mình, Bạch Thạch Đường nói: "Chỉ là nghĩ đến chuyện bắp cải muối cay vừa rồi, cảm thấy ngươi xử lý vô cùng ổn thỏa." Ban đầu, Bạch Thạch Đường cho rằng Tô Mộc Lam rất tài giỏi trong việc nấu ăn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc nấu nướng mà thôi, cung cấp công thức nấu ăn, bày quầy hàng nhỏ, làm việc buôn bán nhỏ.
Dù sao cửa hàng bán đồ ăn cũng là hợp tác với Ngô Trác Viễn, Thất Lý Hương là hợp tác với Lục Văn Tình, còn xưởng ở trong thôn là hợp tác cùng với Bạch Kim Bắc, tất cả đều khiến cho Bạch Thạch Đường nghĩ rằng Tô Mộc Lam bởi vì không am hiểu những chuyện kinh doanh này nên mới lựa chọn hợp tác với người khác.
Bây giờ thì xem ra, Tô Mộc Lam cũng không phải không có năng lực làm chưởng quầy mà chỉ là nàng không muốn làm mà thôi.
Hoặc là không muốn khiến cho bản thân quá mức mệt mỏi, có thể làm việc một cách sung sướng và thoải mái.
Hoặc là muốn cân bằng giữa công việc và việc chăm sóc bọn nhỏ và gia đình.
Hoặc là muốn tìm một người hợp tác để gánh vác rủi ro trong kinh doanh cùng nhau, có thêm người giúp sức thì công việc kinh doanh mới có thể đi lâu dài hơn….
Cho dù là điều nào thì cũng có thể chứng minh Tô Mộc Lam là người vô cùng thông minh, và có tầm nhìn xa trông rộng.
Hơn nữa vô cùng có khả năng là tất cả những điều trên nàng đều nghĩ tới.
Bạch Thạch Đường nghĩ đến đây liền ngẩng đầu mạnh mẽ, sau đó nhìn về phía Tô Mộc Lam với ánh mắt có thêm vài phần ngạc nhiên và khâm phục.
Tô Mộc Lam liếc nhìn vẻ mặt lúc này của Bạch Thạch Đường cùng với lời hắn vừa nói, sau đó hé miệng cười: "Bình thường hay thấy Ngô chưởng quầy, Lục chưởng quầy và Kim Bắc ca làm việc, nên mưa dầm thấm đất mà thôi, không thể nói là giỏi được."
Tô Mộc Lam rõ ràng đang khiêm tốn, nên Bạch Thạch Đường cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười và thương lượng với Tô Mộc Lam xem buổi trưa nên làm đồ ăn gì.
Tài nấu nướng của hai người đều không tồi, bọn nhỏ cũng thích ăn uống nên làm cơm thì cũng là hai người thay phiên nhau làm, thi thoảng cũng sẽ cùng nhau nấu cơm.