"Ta vốn muốn tới sớm hơn một chút, chẳng qua cha ta ở trong nha môn thật sự rất bận, không rảnh thân chút nào." Cố Vân Khê giải thích, nói tiếp, "Ta nói để một mình ta tới trước, nhưng cha ta lại nói, Bạch bá bá có ân cứu mạng với ta, nếu chỉ có một mình ta tới mà ông không tới thì sẽ không thích hợp, ta chỉ có thể đợi mấy ngày..."
Bạch Lập Hạ nhoẻn miệng cười cười, nói, "Lúc trước ngươi không nói ngươi là thiên kim của nhà Cố huyện lệnh."
Làm quan và dân chúng có sự khác biệt với nhau, Bạch Lập Hạ vẫn biết đến điểm này.
"Nói hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc hai ta làm bằng hữu mà." Cố Vân Khê cười khanh khách không ngừng.
"Thế nhưng mà……" Bạch Lập Hạ gãi gãi lỗ tai, cũng cười theo.
Trong nhà có khách tới, đặc biệt lại là tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ với đám con nít trong nhà nên Bạch Thủy Liễu và Bạch Trúc Diệp cũng bước tới gặp mặt, trò chuyện.
Cố Vân Khê là người tính tình hướng ngoại, hoạt bát thích cười, cô bé vốn rất thích thú người bạn chung hoạn nạn là Bạch Lập Hạ này, hiện tại thấy mấy chị em nhà nàng cũng hiền lành dễ nói chuyện, liền thân thiện hàn huyên với nhau.
Tuổi tác không cách biệt lắm, cũng đều từng đọc sách, bọn nhỏ rất nhanh liền tụ lại một nhóm chơi đùa với nhau.
"Hôm nay thời tiết rất ấm áp, đây là lần đầu tiên ta đến nhà làm nông, muốn đi ra bên ngoài chơi, các ngươi có thể dẫn ta đi dạo hay không?" Cố Vân Khê cười đề nghị.
"Bây giờ …" Bạch Lập Hạ nghĩ nghĩ, "Trong thôn sợ là không có gì thú vị, có điều lúc này lúa mạch đã xanh tươi trở lại, có thể đi dạo ngoài đồng, nhìn xem có thể đào được rau dại hay không."
Cố Vân Khê vừa nghe thấy cái này, vội không ngừng gật đầu, "Được đó được đó, chúng ta đi đào rau dại."
Nói xong, cô bé liền từ trên ghế nhảy xuống, muốn đi ra ngoài.
"Vẫn nên nói một câu với cha ngươi và cả cha mẹ chúng ta đã." Bạch Thủy Liễu nói.
Tuy Cố Vân Khê tính tình hoạt bát, các nàng trong lúc chơi đùa với nhau cũng vui vẻ, nhưng rốt cuộc cô bé là thiên kim của nhà huyện lệnh, không biết Cố huyện lệnh nhà người ta có chịu cho Cố Vân Khê đi làm những việc này hay không.
"Ừ, nên nói một tiếng, còn có, ngươi có muốn thay đổi quần áo hay không?" Bạch Lập Hạ đề nghị, "Trong đồng đều là đất, bộ quần áo này của ngươi sợ là không ổn."
Váy áo của Cố Vân Khê đặc biệt là làn váy hơi dài, lại có màu vàng nhạt thật sự rất dễ bị bẩn, cứ mặc như vậy xuống ruộng đi bộ một vòng mà nói, đoán chừng khi trở về sẽ thành con khỉ đất cũng nên.
"Ừ……" Cố Vân Khê gật đầu, "Ta đi trước nói một tiếng với cha ta."
Dứt lời, cô bé liền nhanh như chớp chạy ra ngoài, tới trước mặt Cố Tu Văn nói, "Cha, con muốn đi theo Lập Hạ xuống ruộng đào rau dại."
Cố Tu Văn do dự một chút.
Không phả là hắn cảm thấy Cố Vân Khê không thể đi làm loại việc như đào rau dại này, chẳng qua là vì lần trước xảy ra chuyện bắt cóc, Cố Tu Văn có phần trông gà hoá cuốc, ngoài ra cũng cảm thấy hơi làm phiền mấy đứa trẻ nhà họ Bạch.
Bạch Thạch Đường mở miệng nói, "Lúc này mọi người đều đang làm việc ngoài đồng, trong thôn Bạch gia mọi người đều rất để ý đề phòng, Cố huyện lệnh có thể yên tâm."
"Mấy đứa trẻ ngày thường cũng chơi đùa suốt, lúc này rất hợp ý với Cố tiểu thư, tụi nhỏ có lẽ sẽ vô cùng vui vẻ."
Lời nói vậy bề ngoài có ý là, thôn Bạch Gia rất thái bình, mấy đứa trẻ Bạch Lập Hạ cũng rất vui lòng chăm sóc Cố Vân Khê.
Cố Tu Văn thấy thế liền gật đầu, "Đi thôi, nhưng mà một mình con không được chạy loạn khắp nơi, cần phải theo sát hai tỷ tỷ, chớ khiến người ta thêm phiền toái."
"Con biết, con biết." Cố Vân Khê thấy Cố Tu Văn đồng ý, vui mừng nhảy nhót đi theo Bạch Lập Hạ vào trong phòng thay quần áo.
Thân thể của Cố Vân Khê cũng sàn sàn với Bạch Lập Hạ, cho nên cô bé liền thay một bộ quần áo mà ngày thường Bạch Lập Hạ thường xuyên mặc, lại cảm thấy búi tóc của chính mình có vài thứ quá rườm rà vướng víu, vì vậy cô bé dứt khoát chải lại đầu một lần nữa, lấy dây cột tóc cột chắc tóc lại một chút.