Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 520: Thỏ kho




Hiện tại xem ra, nếu thật sự đi đến bước đường này thì Bạch Thạch Đường cũng có đủ năng lực, tuyệt đối có thể cung cấp hoàn cảnh sinh hoạt vô cùng yên ổn và sung túc cho bốn đứa trẻ.

Tô Mộc Lam trấn an trong lòng, thu hồi suy nghĩ của chính mình, cười nói, "Việc buôn bán như thế nào?"

"Cũng ổn, không có trở ngại..." Bạch Thạch Đường cười nói, "Chờ rảnh rỗi đi huyện thành thì ngươi cũng đi xem sao? Ta thấy ngươi vô cùng có kinh nghiệm đối với làm ăn buôn bán, tới chỉ điểm gợi ý giúp ta vài thứ."

"Đâu phải có kinh nghiệm chứ, lập một cái quán bán đồ vật còn được, chứ mở cửa hàng lớn e là không thành, ngươi cũng đừng quá đề cao ta."

Rõ ràng Tô Mộc Lam khiêm tốn trả lời, Bạch Thạch Đường liền không nói thêm nữa, chỉ cười cười, "Ngày mai ta không cần phải tới cửa hàng, trước đó đã nói muốn ăn thỏ hầm, ngày mai ta xử lý con thỏ nuôi trong nhà một chút."

Năm ngoái Lưu thị cho sáu con thỏ, lúc này đã biến thành một đám.

Hai con thỏ trưởng thành, một đực một cái, con thỏ cái lại đẻ ra được thỏ con.

Mà bốn con thỏ con lúc này đã trở thành con thỏ to béo ú, màu lông tươi sáng.

Con thỏ có năng lực sinh sản cực nhanh, cứ tiếp diễn như vậy, tới mùa hè chỉ sợ số thỏ được quay vòng khiến cả bầy trở nên chen chúc.

Chỉ có thể chậm rãi tiêu hao một ít mới được.

"Được." Tô Mộc Lam gật đầu, trước hết thu dọn những vải dệt đi, xuống nhà bếp hâm nóng lại cơm canh để phần cho Bạch Thạch Đường.

Ngày thứ hai, sau khi bọn nhỏ đi học đường, Bạch Thạch Đường liền xử lý hai con thỏ.

Đoán chừng là ngày thường khi vận chuyển hàng hóa, đúng lúc vào núi sâu rừng già, cũng thường xuyên đánh bắt được mấy con mồi nên khi Bạch Thạch Đường xử lý con thỏ tay chân vô cùng nhanh nhẹn, rửa ráy sạch sẽ, ngay cả việc lột da thỏ đều vô cùng hoàn chỉnh.

Phơi nắng da thỏ xong rồi xử lý cẩn thận, đến lúc đó có thể cho bọn nhỏ làm cổ áo hoặc là cổ tay áo, lúc đi ra ngoài có thể phòng lạnh.

Còn về phần thịt thỏ này …

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, chuẩn bị một con làm thành món thỏ kho tộ, con còn lại thì dự định thử kho một lần.

Vào ngày mùa xuân, thỏ được om nguyên con, khi ăn thì xé một ít thịt ra làm món nguội, hoặc ăn kèm với mì sợi cũng không tệ.

Vả lại bởi khoảng thời gian này chân nàng bị thương nên Tô Mộc Lam vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cũng không nấu nướng thức ăn, lúc này thật sự rất ngứa tay, muốn thí nghiệm một chút mới có thể giải trừ được ngứa ngáy của tay nghề.

Tô Mộc Lam rất háo hức muốn thử, đến thời điểm giữa trưa, cả nhà liền ăn được một món thịt thỏ kho tộ đậm đạ, thơm ngào ngạt.

Cách làm tương đồng với món thịt dê kho tộ, nhưng vì thịt thỏ mềm và dai nên khi ăn lại có hương vị khác biệt.

Bọn nhỏ thi nhau hô to ăn ngon, ngay cả Bạch Thạch Đường cũng khen không dứt miệng.

Sau khi ăn xong thịt, dùng nước canh của món thịt thỏ kho tộ ăn với mấy sợi mì càng vô cùng thỏa mãn.

Mà tới buổi tối, trên bàn cơm đã xuất hiện món thỏ kho.

Màu sắc đỏ đậm, thịt mềm mại, khi ăn thấy thơm ngào ngạt, nhưng không cảm thấy ngấy mỡ, ngược lại là mang theo một chút mùi thơm đặc trưng của thịt thỏ.

Đặc biệt là khi giữa trưa ăn xong hương vị vô cùng đậm đà, có phần nặng mùi của món thịt thỏ kho tộ, bây giờ lại ăn thịt thỏ kho nên càng cảm thấy mùi vị của món thỏ kho như thế này càng thơm mát, hương vị đọng lại thật lâu.

"Tay nghề của nương ngon thật, món thịt thỏ kho như thế này chưa bao giờ được ăn, nó thật sự rất ngon."

"Còn không phải sao, ta cảm thấy tay nghề này của nương có thể mang đi mở cửa hàng bán thịt thỏ kho được đó."

"Nói đi đâu thế, tay nghề của nương đương nhiên không thể chê, chẳng phải món thịt dê kho tộ ở cửa hàng Thất Lý Hương là tay nghề của nương còn gì?"