Bạch Thạch Đường ôm Bạch Lập Hạ từ trên xe ngựa xuống dưới, đặt trên lưng ngựa, sau đó xoay người lên ngựa, chắp tay với Cố Tu Văn: "Cáo từ."
Dứt lời, chân chạm vào bụng ngựa một chút, đi về phía huyện thành….
Đối phương hiển nhiên là không muốn nhận thưởng nên Cố Tu Văn cũng không kiên trì thêm nữa, đành để Bạch Thạch Đường rời đi.
Sau khi ra lệnh cho người bên cạnh trói chặt mấy tên cướp lại thì Cố Tu Văn lúc này mới vội vàng đi xem Cố Vân Khê: "Khê nhi không có việc gì chứ."
"Cha, con không bị sao cả." Cố Vân Khê trả lời.
Cố Tu Văn lại cẩn thận xem xét Cố Vân Khê từ trên xuống dưới, thấy thật sự không có việc gì thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Nếu có việc gì xảy ra thì hắn có thể ăn nói sao với nàng ấy bây giờ….
Bạch Thạch Đường mang Bạch Lập Hạ trở về nhà trọ, từ xa đã nhìn thấy Tô Mộc Lam đứng ở chỗ kia không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Lúc Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Thạch Đường không phải trở về một mình thì lập tức vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới đón.
"Nương." Bạch Lập Hạ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, gục đầu vào trong lòng của Tô Mộc Lam.
Tháng giêng có thời tiết đầu xuân lạnh lẽo, Bạch Lập Hạ có thể cảm nhận được khí lạnh nồng đậm trên người của Tô Mộc Lam, ngay cả đầu ngón tay cũng thấy lạnh tới thấu xương.
Chắc hẳn nương vẫn luôn đứng chờ ở cửa, cho nên cả người đều lạnh lẽo như vậy.
Dù sao cũng là sống sót sau tai nạn, Bạch Lập Hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, đặc biệt lại còn nhìn thấy nương của mình, sự bình tĩnh cố gắng chống đỡ đến bây giờ đã không còn sót lại chút gì nữa, ôm chặt lấy Tô Mộc Lam khóc hu hu.
Cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Mũi của Tô Mộc Lam cũng chua xót, bây giờ hai mắt cũng đẫm lệ, nhưng ở trước mặt Bạch Lập Hạ nên cũng cố gắng nghẹn nước mắt trở về, chỉ khụt khịt mũi: "Bên ngoài rất lạnh, nhanh chóng đi vào trong cho ấm áp nào." "Nương đã dặn nhà trọ ở đây đun sôi nước nóng để cho con trở về có thể ngâm người."
Gặp phải chuyện như vậy, lại bị đông lạnh ở ngoài cả một đêm, tắm nước nóng một chút là có thể làm dịu bớt căng thẳng, cũng có thể làm giảm sự mệt mỏi trên cơ thể, khiến cho toàn thân đều sẽ nhanh chóng ấm áp hơn.
"Nương cũng dặn tiểu nhị trong quán chuẩn bị một ít cháo nóng,...…, tắm nước nóng xong thì ăn hai miếng rồi đi ngủ một giấc thật ngon."
"Vâng." Bạch Lập Hạ lau nước mắt trên mặt, sau đó gật đầu.
Tô Mộc Lam ôm nàng vào trong nhà trọ, rồi vào trong phòng để thu dọn một chút.
Ba đứa Bạch Thủy Liễu bởi vì lo lắng cho Bạch Lập Hạ nên cũng muốn đứng chờ ở cửa nhà trọ, nhưng lại bị Tô Mộc Lam ngăn cản, chỉ để cho ba đứa chờ ở trong phòng.
Xảy ra chuyện như vậy thì ba đứa nhỏ cũng hiểu được Tô Mộc Lam đang lo lắng là sẽ có thêm chuyện xảy ra, hơn nữa lúc này nàng đã tâm phiền ý loạn rồi, cũng không còn có sức lực để trông coi bọn chúng nữa nên liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ.
Bây giờ thấy Bạch Lập Hạ trở về bình an, ba đứa nhỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, giúp Bạch Lập Hạ đổ nước, bưng trà, lấy cơm canh,...…, tất cả đều bận rộn chăm sóc.
Trở về bên cạnh gia đình thì trong lòng của Bạch Lập Hạ cũng thấy yên ổn hơn rất nhiều, lúc này còn được người nhà vây quanh chăm sóc thì cảm giác căng thẳng lúc bị bắt cóc cũng đã từng chút một tản đi, còn kể tình cảnh trên đường bị bắt cóc cho bọn Bạch Thủy Liễu nghe, kể cả chuyện thả đồ vật làm ký hiệu dọc đường và Bạch Thạch Đường đến cứu cô bé.
Thấy bốn đứa nhỏ ngồi tụm lại nói chuyện, tinh thần của Bạch Lập Hạ cũng rất tốt nên Tô Mộc Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, giúp Bạch Lập Hạ thay quần áo sau đó dặn bọn nhỏ ở trong phòng ăn cơm, còn bản thân thì đi sang phòng của Bạch Thạch Đường.
Thuê ba phòng ở trong nhà trọ, lúc đầu vốn định để Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ ngủ trong một phòng, Tô Mộc Lam và Bạch Trúc Diệp ngủ một phòng, còn Bạch Mễ Đậu và Bạch Thạch Đường ngủ ở phòng còn lại.