"Ngươi cũng là bởi vì muốn cứu chúng ta mà thôi, không có việc gì."
Tiểu cô nương nói chuyện, sau đó lấy xuống hai hạt ngọc cài tóc còn lại trên tóc mình, cả bông hoa đeo trên hai tai, còn có hai cái vòng tay bằng bạc trên cổ tay, và túi tiền treo ở thắt lưng… Tất cả đều lấy xuống nhét vào tay của Bạch Lập Hạ.
"Đưa cho ngươi, chậm rãi ném xuống."
"Đừng, không thể lấy xuống một lúc nhiều như vậy được." Bạch Lập Hạ vội vàng cản lại.
"Ngươi cứ đeo chúng lên đi, lúc sau khi nào ném cái nào thì gỡ xuống cái đó, nếu không những người đó sau này vào trong xe xem xét, nếu thấy không có đồ gì trên người chúng ta thì chỉ nghĩ bị rơi trên đường lúc đang bắt người, nhưng nếu ta cầm một đống đồ vật trong tay thì bọn họ sẽ biết là chúng ta không bị ngất."
Tiểu cô nương nghe xong lời nói của Bạch Lập Hạ thì gật đầu, sau đó đeo lại mấy thứ vừa cởi xuống, chờ tới lúc Bạch Lập Hạ cần đồ để ném thì lại tháo xuống từng cái một đưa cho cô bé.
Hai người vẫn luôn phối hợp như vậy, cứ cách một khoảng thời gian lại ném xuống một cái, cứ như vậy ném suốt đường đi cho đến khi trời dần dần sáng lên vào ngày hôm sau.
"Trời đã sáng rồi." Tiểu cô nương nói, sắc mặt có chút khó coi.
"Ừ." Bạch Lập Hạ gật đầu, cũng lo lắng không kém.
Trời đã sáng, xe ngựa gần như vẫn luôn không dừng lại, chạy cả đêm.
Nói cách khác thì bây giờ bọn họ đã ở rất xa huyện thành.
Thời gian lâu như vậy mà vẫn không có ai đuổi theo, vậy thì vô cùng có khả năng là không có người phát hiện mấy đồ vật được bỏ xuống dọc đường, hoặc có thể là đã đi theo nhưng bị mất dấu.
Nói như vậy thì sẽ không có người biết các nàng bây giờ đang ở chỗ này.
Và sau khi trời sáng thì trên đường chắc chắn sẽ gặp phải một số người đi lại, nếu các nàng ném gì đó ra khỏi cửa sổ xe ngựa thì có khả năng sẽ bị người nhìn thấy.
Nếu có người không hiểu nguyên nhân, lại nhiều chuyện muốn giúp nhặt đồ đưa trả lại thì thật sự hoàn toàn xong rồi.
"Chúng ta… còn có thể được cứu không?" Tiểu cô nương vừa nói chuyện vừa hơi khóc nức nở.
"Có thể." Bạch Lập Hạ cầm tay tiểu cô nương, an ủi nói: "Ta tin tưởng cha nương của ta nhất định sẽ phát hiện những đồ vật mà ta ném xuống dọc đường."
Cách này là Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam dạy cho cô bé, bọn họ nhất định sẽ phát hiện những ký hiệu của cô bé để lại và đuổi theo.
Hơn nữa, cha nương của cô bé là những người thông minh và cẩn thận như vậy, không phải còn có câu nói là mẫu tử, phụ tử luôn liền tâm hay sao?
Cho nên, Bạch Lập Hạ cảm thấy bọn họ nhất định sẽ tìm được cô bé.
Nhất định!
Thấy Bạch Lập Hạ nói chuyện kiên định như vậy nên tiểu cô nương cũng cảm giác như bản thân đã tìm được chỗ dựa ổn định, cũng gật đầu theo.
Hai cô bé đang nói chuyện thì màn xe đột nhiên bị vén lên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột nên hai cô bé hoàn toàn không kịp nằm xuống.
"Ta đã nói là vẫn luôn cảm thấy trong thùng xe có chút không thích hợp mà, xem ra các ngươi đã sớm tỉnh rồi." Cát Tam miệng nhọn má khỉ, nở nụ cười khặc khặc: "Nhị ca, đưa thêm chút thuốc tới đây."
Hồ Nhị cầm chai thuốc tới, bắt đầu đổ thuốc lên khăn: "Sử dụng một lượng nhỏ thôi, thuốc này có tác dụng hơi mạnh, đừng để đến lúc đó làm người bị thương thì sẽ bán không được giá."
"Biết rồi, thật là dông dài." Cát Tam nhận lấy chiếc khăn, sau đó vươn tay bắt lấy tiểu cô nương.
Hồ Nhị thì bắt Bạch Lập Hạ.
Lần này chắc chắn sẽ bị mê choáng, sau khi ngất đi thì sẽ không thể làm ký hiệu được nữa, như vậy thì cha nương sẽ không thể tới tìm cô bé được….
Vì vậy cho dù Bạch Lập Hạ có bình tĩnh như thế nào đi nữa thì lúc này cũng không thể không giãy giụa mạnh mẽ, sau đó lại lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng với, nơi này có bọn buôn người…."
"Nha đầu chết tiệt kia, sức lực cũng thật là lớn!" Hồ Nhị đen mặt: "Đại ca, nhanh dừng xe lại, vào hỗ trợ…."
Lời nói còn chưa dứt thì một ánh sáng lóe lên, Hồ Nhị lập tức cảm thấy trên cánh tay vô cùng đau nhức.
Cúi đầu nhìn thì thấy trên cánh tay đang bị một phi tiêu có ba răng cưa cắm vào, chỉ cắm vào một nửa và máu đang chảy ào ào ra ngoài.