Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 504: Không được hoảng sợ




"Còn phải nhớ kỹ một chút, nếu có người nói ta dẫn cháu đi, nơi này có đường tắt gần hơn thì không được đi theo."

"Người không quen biết cho thức ăn, nước uống thì không thể nhận, càng không thể ăn..."

"Nếu có con nít hoặc phụ nhân bảo chúng con giúp đỡ, nếu hỏi đường thì có thể chỉ đường, nếu đòi tiền thì có thể cho mấy đồng, nhưng nếu đối phương muốn chúng con dẫn đi về nơi nào đó thì nhất định không thể đi, bởi vì nếu họ muốn có người giúp đỡ thì bọn họ sẽ tìm những người lớn có thân thể khỏe mạnh, chứ không thể tìm những đứa bé như chúng con …"

Bốn đứa bé mỗi người nói một câu, nhắc lại những lời mà chính mình nhớ rõ trong lòng.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nghe xong, khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ, gật gật đầu.

Tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm, trong huyện thành rất náo nhiệt, rất đông người.

Càng ngày càng đông người hơn, tất sẽ xảy ra nhiều tình huống không ổn, người người chen chúc với nhau, nếu không cẩn thận mà thả tay ra sẽ rất dễ bị thất lạc, cho nên dạy bọn nhỏ ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột như thế này là rất cần thiết.

Ngày hôm qua Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam liền bắt đầu dạy những kỹ năng nhỏ này cho bọn trẻ.

Bọn trẻ cũng rất biết mức độ nặng nhẹ, học vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, hiện tại khi trả lời cũng trật tự và rõ ràng.

"Không tệ." Tô Mộc Lam cười nói, "Các con nhớ rất rõ ràng, những thứ còn lại ta không hỏi nữa, các con chỉ cần nhớ rõ một điều là bất kể gặp phải chuyện gì thì nhất định không được hoảng sợ."

"Càng hoảng sợ càng dễ dàng mắc sai lầm, trước hết nhất định phải bình tĩnh lại, suy xét xem tình huống của chính mình, sau đó mới xem kế tiếp phải làm như thế nào."

"Vâng, nương yên tâm, chúng con nhớ rõ rồi." Bốn đứa đầu củ cải lại trịnh trọng gật gật đầu một lần nữa.

Bọn nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn, bình tĩnh, không khiến người ta bận lòng nhiều, hôm nay hiếm khi có cơ hội đi rước đèn, Tô Mộc Lam cũng không muốn bọn nhỏ mang theo gánh nặng tâm lý lớn như vậy nên không nhiều lời nữa, chỉ hỏi Bạch Thạch Đường lát nữa đi nơi nào trước.

Tuy Tô Mộc Lam thường xuyên tới huyện thành nhưng mỗi lần đi đều vội vàng phải quay về, chưa từng đi dạo tử tế, cho nên nơi nào ở huyện thành trong tết Nguyên Tiêu sôi động nhất, có nhiều thứ vui chơi hấp dẫn, vui vẻ nhất thì đúng là không hề biết.

Bạch Thạch Đường trước kia đã từng làm việc lâu ở huyện thành, cho nên vô cùng quen thuộc với huyện thành, biết rõ nhất nơi này.

"Đi huyện thành, trước hết mang xe bò tới khách điếm đã, sau đó từ khách điếm đi bộ theo hướng đông, dãy phố ở phía đông kia là sôi động nhất, chờ đến khi đi bộ mỏi chân thì tới phố phía nam ăn cái gì đó, phố phía nam có nhiều đồ ăn vặt nhất."

Bạch Thạch Đường lại nói tiếp "Đến lúc đó lại quay về khách điếm bên này, canh giờ cũng đúng lúc."

Thấy hắn đã chuẩn bị ổn thỏa, Tô Mộc Lam hơi gật đầu.

Thấy bọn nhỏ ở bên kia hứng thú bừng bừng thảo luận hội đèn lồng trong tết nguyên tiêu, tiếp đó lại thấy người trên xe bò ở bên cạnh đi về phía huyện thành cũng đang nói nói cười cười, cao hứng phấn chấn, Tô Mộc Lam không nhịn được cũng ngước mặt hất cằm lên.

Nàng cũng có một ít mong chờ đối với hội đèn lồng trong tết Nguyên Tiêu này.

Xe bò chậm rãi đi, đến khi tới huyện thành thì người đi lại trên đường cái cũng đông hơn một chút.

Đi một mạch tới khách điếm Bằng Lai, đậu xe bò lại, trước hết cả nhà liền vào phòng rửa mặt, nghỉ tạm một chút.

Tiểu nhị trong khách điếm thấy một nhà với sáu miệng ăn liền ân cần đẩy mạnh quảng bá cơm canh trong khách điếm, "Khách điếm có cháo trắng rau xào, khách quan ăn một ít, đi bộ đến hội đèn lồng là vừa hay, đỡ phải ăn ngoài trời đón gió khiến cơ thể khó chịu."

Tuy Tết Nguyên Tiêu sôi động, nhưng hôm nay trời lại lạnh, đặc biệt lúc này, tới buổi tối còn có gió lạnh hơn một chút, dạo xem hoa đăng thì còn được, chứ đón gió mà ăn uống thì khá khó chịu, đặc biệt còn mang theo bọn nhỏ.