Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 502: Nhãi ranh




Vả lại vẫn chưa phân biệt được ai được lợi lộc hay chịu thiệt gì.

Làm ầm ĩ suốt mười ngày qua như vậy, chẳng ai chiếm được lợi lộc gì, ngược lại là hao tâm tổn sức...

Ba huynh đệ nhà họ Trầm cũng cảm thấy hơi mệt và hoảng sợ, hơn nữa sau tết còn phải đi ra ngoài làm việc kiếm tiền sinh hoạt và trở về điều trị vết thương trên mặt, cho nên không hề tới cửa nữa.

Chẳng qua trước khi hắn rời đi, hắn còn thốt ra vài câu hằn học.

Ví dụ như là chờ sau này ta sẽ cho ngươi biết tay,......

Ôn thần không tới cửa nữa, cả nhà Bạch Hồng Phú có thể nói là thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trên mặt, trên tay, trên cổ của cả nhà, hễ da thịt ở chỗ nào bị lộ ra ngoài đều không lành lặn, tất cả đều đang kết vảy, có thể nói là vừa đau vừa ngứa khiến người ta cảm thấy rất khó chịu và bực bội.

Hơn nữa, Ba huynh đệ nhà họ Trầm ngày nào cũng tới nhà, những vật dụng trong nhà như ghế dài, ấm chén pha trà, bàn ghế,......dường như chẳng thứ nào còn lành lặn.

Thậm chí cả cái cửa ra vào cũng bị Ba huynh đệ nhà họ Trầm đá mạnh vào khi họ tới nên hỏng mất một cánh.

Bởi vì khi đánh nhau cầm xẻng nên một cánh cửa sổ và một cái lu nước bị đập vỡ.

Tóm lại phóng tầm mắt ra nhìn khắp từ trong nhà đến ra ngoài sân, tình huống không được khả quan lắm.

Bạch Hồng Phú đau lòng, chỉ biết ngồi trong nhà chửi rủa "Ba tên chó má này, đúng là không phải đồ vật của nhà mình nên không thấy xót ruột, như bọn đầu trộm đuôi cướp, đúng là đồ không ra gì!"

"Nha đầu chết tiệt kia không biết chết ở xó xỉnh nào rồi, to gan lớn mật quá thể, nói chạy là chạy, khiến trong nhà gặp họa lớn như vậy, khi nào ta bắt gặp được thì ta sẽ lột da nó!"

"Thứ đê tiện không nghĩ đến nhà mình, đồ nhãi ranh, biết thế đánh chết nó ngay từ đầu cho rồi, như thế bây giờ lão tử cũng không đến mức phải chịu uất ức đến nông nỗi này!"

Bạch Hồng Phú hùng hùng hổ hổ, vì mấy ngày vừa qua bị khinh bỉ trước mặt Ba huynh đệ nhà họ Thẩm nên tiếng kêu gào của hắn rất lớn, hàng xóm láng giềng xung quanh đều muốn bịt kín lỗ tai lại, cho rằng hắn đáng bị như vậy!

Giá như ông ta đối xử tốt với con gái hơn một chút, con con gái như một con người thì sẽ khác.

Đằng này lại vì muốn được nhiều sính lễ hơn mà đẩy Bạch Đào Chi vào hố lửa, cho nên khi bị rơi vào tình cảnh này, ngay cả lý chính cũng không hề ra mặt giúp đỡ một phen.

Chuyện xảy ra trong nhà của Bạch Hồng Phú, toàn bộ người trong thôn dường như đều coi là trò vui mà nhìn, trở thành chuyện phiếm được bàn tán khắp quán trà quán rượu, hễ cứ nhắc tới là mọi người lại cười nhạo Bạch Hồng Phú một phen.

Những lời này đương nhiên cũng lọt vào tai Bạch Hồng Phú, khiến hắn càng tức giận hơn.

Chẳng qua không thể trút giận lên bất kì người nào, chỉ có thể đóng cửa lại tự mình chịu đựng bực bội trong lòng, tức đến sùi bọt mép.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, hôm nay đã là ngày mười lăm.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Bạch Thạch Đường liền bắt đầu thu xếp dọn dẹp xe bò, chuẩn bị đi về phía huyện thành.

Lúc này bốn đứa trẻ cũng vui quên trời đất, háo hức sửa soạn đồ vật của chính mình.

Bao gồm cả đèn lồng tự tay mình dán trong điều kiện cho phép và túi tiền nhỏ của chính mình,......

Tô Mộc Lam định kì phát tiền tiêu vặt cho bọn nhỏ, ngày thường làm thức ăn được chúng hỗ trợ, cũng sẽ phát một ít tiền thù lao theo đầu người, sau khi Bạch Thạch Đường trở về cũng cho bọn nhỏ một ít tiền làm vốn riêng.

Cho nên hiện tại túi tiền của bốn đứa trẻ có thể nói là căng phồng.

Chẳng qua đi huyện thành, nhớ đến buổi tối sẽ có nhiều người rước đèn nên bọn nhỏ sợ mang nhiều tiền đi sẽ bị rơi mất, cho nên chỉ lấy một ít tiền đủ để mua đồ ăn vặt hoặc mấy món đồ chơi.

Còn về phía Tô Mộc Lam thì lại chuẩn bị mấy bộ quần áo dự phòng.

Buổi tối đi rước đèn chắc chắn sẽ về muộn, cho nên Bạch Thạch Đường đã sớm đặt được khách điếm từ mấy ngày trước, dự bị đến buổi tối sẽ ở trọ tại huyện thành.