Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 500: Đẹp




Chờ tới sau khi mua xong đồ thì Bạch Thạch Đường liền điều khiển xe trâu chở Tô Mộc Lam trở về.

Lúc về đến nhà thì vừa đúng buổi trưa….

Bánh ngọt và bánh rán mang về cùng với viên củ cải chiên làm ở năm trước làm thành một nồi súp thập cẩm, cùng với rau dưa muối, ăn một bữa cơm trưa đơn giản.

Ngày thường trong nhà ăn uống cũng không tệ, nhưng vào dịp tết vẫn còn thói quen tích trữ hàng hóa, mua thêm một đống lớn để đầy một phòng, mấy ngày tết có thể nói là cả ngày đều ăn thịt ăn cá.

Một nồi súp thập cẩm có hương vị thanh đạm như vậy, ăn kèm với dưa chua giòn tan thì ngược lại khiến cho khẩu vị được kích thích, ăn uống thoải mái hơn.

Ăn xong bữa cơm trưa và dọn dẹp một chút thì mấy đứa nhỏ đều tự do hoạt động cũng thuận tiện tiêu bớt cơm, chuẩn bị một lúc nữa sẽ luyện quyền pháp với Bạch Thạch Đường.

Nói là tự do hoạt động, nhưng bốn đứa nhỏ cũng chỉ nhân dịp mặt trời buổi trưa ấm áp nên phơi nắng một lúc, mỗi người cầm một bảng cát, ngồi ở trong sân luyện viết chữ.

Bạch Trúc Diệp vẫn cầm khung thêu như thường lệ.

Sau đó vì sợ mặt trời quá mức chói chang nên liền tìm một chỗ có bóng râm để ngồi, vừa ấm áp lại vừa không quá mức chói mắt.

"Lúc nãy trở về vội vàng nấu cơm nên quên mất không đưa cho con." Tô Mộc Lam cầm đồ Bạch Thanh Táo nhét cho nàng, đưa cho Bạch Trúc Diệp: "Đây là lúc nãy khi đưa Bạch Đào Chi và Bạch Thanh

Táo đi phủ thành, thì Bạch Thanh Táo nhờ nương đưa cho con." "Còn nói, nhờ nương giúp đỡ nói với con một câu rất xin lỗi." Bạch Thanh Táo, đưa cho cô bé?

Còn nói rất xin lỗi….

Bạch Trúc Diệp mím môi, vươn tay nhận lấy.

Đó là một túi vải nhỏ, bên trong túi có hai sợi dây buộc tóc màu đỏ.

Dây buộc tóc màu đỏ có giá một đồng tiền một dây.

Đối với người bình thường thì vào thời điểm mừng năm mới, chi một vài đồng tiền để mua hoa cài đầu cho bọn nhỏ là chuyện rất bình thường, nếu không có điều kiện thì chi hai đồng tiền mua cho đứa nhỏ hai sợi dây buộc tóc màu đỏ, buộc hai búi tóc, cũng coi như là quà mừng năm mới.

Nhà Bạch Hồng Phú trọng nam khinh nữ, vào dịp mừng năm mới thì sẽ không có quần áo mới, chỉ mặc quần áo cũ không có mụn vá đã được coi là ăn tết rồi, dây buộc tóc gì đó thì càng không có khả năng được mua cho.

Tiểu cô nương thì vẫn luôn thích mặc đẹp và trang điểm xinh xắn, đều rất yêu thích mấy thứ này, trong lòng ai cũng vô cùng hy vọng được mua cho.

Bạch Thanh Táo chắc là cũng tốn rất nhiều công sức thì mới có được hai đồng tiền để mua hai sợi dây buộc tóc đỏ này.

Đây có lẽ là bảo bối mà cô bé thích nhất.

Bây giờ lại đưa cho Bạch Trúc Diệp….

Chắc là bởi vì lúc trước đã lừa gạt Bạch Trúc Diệp để bán đồ ăn, dùng quả đỏ thối trao đổi với Bạch Trúc Diệp lấy tiền, vì vậy trong lòng vẫn luôn áy náy, lại bởi vì sau này muốn đi phủ thành nhờ cậy nhà ngoại, không biết đến tháng nào năm nào mới có thể gặp lại Bạch Trúc Diệp, nên trong lòng có chút không nỡ.

Bạch Trúc Diệp nhìn sợi dây buộc tóc đỏ một lúc lâu, sau đó vươn tay cởi bỏ hoa cài tóc trên đầu, rồi lần lượt buộc hai sợi dây đỏ này vào hai bên búi tóc.

"Đẹp không?" Bạch Trúc Diệp lắc lắc búi tóc, hỏi mọi người.

"Đẹp." Đám người Tô Mộc Lam cười trả lời.

Bạch Trúc Diệp vốn dĩ đã trắng, lại có khuôn mặt tròn trịa, để tóc mái thưa trước trán, bây giờ trên mái tóc đen nhánh óng ả nổi bật hai sợi dây buộc tóc màu đỏ, trông giống như bé gái trong tranh tết, vô cùng xinh đẹp.

Bạch Trúc Diệp được khen liền hé miệng cười tươi, sau đó lại tiếp tục thêu tuế hàn tam hữu chưa xong của cô bé.

(*Tuế hàn tam hữu là ba người bạn của mùa rét hàng năm, đó là Tùng, trúc và Mai, ba giống cây vẫn xanh tươi khi vào mùa đông, còn tượng trưng cho sự khí chất thanh cao.)

Vừa thêu, vừa ngâm nga mấy điệu hát đồng dao.

Nhìn bộ dạng của cô bé thì có vẻ như đang vô cùng vui vẻ.

Tô Mộc Lam thấy thế cũng hiểu rõ nên liền mỉm cười.