Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 498: Đi phủ thành




Người đến người đi khiến chiếc xe trâu của bọn họ có thể nói là không hề bị chú ý tới.

Xe trâu đi không nhanh cũng không chậm, Bạch Thạch Đường ngồi ở đầu xe, bình tĩnh thoải mái, còn Tô Mộc Lam cũng biểu hiện vô cùng thản nhiên, hai người còn thỉnh thoảng bàn tán một số việc trong nhà….

Trong mắt người ngoài thì có thể nói là không có gì không ổn cả.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng nhanh chóng điều khiển xe trâu đi thuận lợi lên tới đầu huyện thành.

Ở trên huyện thành có một số cửa hàng không mở cửa vào dịp năm mới, nhưng cũng có rất nhiều cửa hàng vẫn kinh doanh vào dịp này nên vẫn vô cùng náo nhiệt.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ở trong huyện thành tìm được một nơi cho thuê xe ngựa thích hợp.

Cửa hàng này vẫn luôn mở từ lúc Bạch Thạch Đường làm nghề áp tải hàng hóa đến giờ, cũng coi như là nửa đồng hành cùng với đội áp tải, cũng nhận biết Bạch Thạch Đường, thấy hắn liền thân thiết chào hỏi.

"Thạch Đường muốn thuê xe ngựa sao? Đi chỗ nào, ta để giá rẻ cho ngươi." Chưởng quầy họ Đặng là một nam tử trung niên có khuôn mặt hiền hòa, luôn nở nụ cười trên môi.

"Muốn thuê xe đi lên phủ thành một chuyến, nhưng không phải là ta đi mà là đưa hai đứa nhỏ này đi." Bạch Thạch Đường nói.

Đứa nhỏ?

Đặng chưởng quầy ngước mắt nhìn một vòng cũng không nhìn thấy đứa nhỏ nào cả, ngược lại chỉ nhìn thấy bên chân của Bạch Thạch Đường có hai giỏ trúc lớn.

Người đến thuê xe ngựa vẫn luôn muôn hình muôn vẻ, Đặng chưởng quầy làm ăn nhiều năm như vậy liền lập tức hiểu rõ, nói với Bạch Thạch Đường: "Đi đến sân đằng sau chọn một chiếc xe đi."

"Cảm ơn Đặng chưởng quầy." Bạch Thạch Đường cũng hiểu được ý của Đặng chưởng quầy, cùng với tiểu nhị ở bên cạnh chuyển sọt trúc đến sân sau.

Nhìn xung quanh không có người ngoài nữa thì Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam bây giờ mới bỏ đồ vật ở trong sọt trúc ra ngoài.

Hai người Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo vẫn luôn ngồi ở bên trong sọt trúc, tuy rằng bên trên đã bị che khuất, không nhìn thấy rõ ràng động tĩnh ở bên ngoài nhưng cũng có thể nghe được mọi chuyện.

Lúc này cũng biết xung quanh đã an toàn nên vội vàng từ trong sọt trúc chui ra, sau đó lập tức "rầm rầm" quỳ xuống đối với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.

"Cảm ơn thím Tô, cảm ơn thúc Thạch Đường…."

Hai người vì cảm xúc quá mức kích động nên cuối cùng cũng không nói thêm được lời nào hơn nữa.

"Nhanh đứng lên đi." Tô Mộc Lam đỡ Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo đứng dậy, sau đó đưa một bọc nhỏ cho Bạch Đào Chi: "Trong này có một ít lương khô, cũng có mấy trăm đồng tiền, hai người cất đi để có thể dùng trên đường đi."

Từ trên huyện thành lên đến phủ thành phải mất thời gian một ngày, nếu là bây giờ đi thì chắc là gần tối là sẽ tới nơi.

Lương khô bên trong chắc cũng đủ ăn trên đường.

Còn tiền là để đề phòng có vấn đề phát sinh.

Dù sao đi đến một nơi không quen thuộc như phủ thành thì trong túi có tiền có lương thực sẽ cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

"Đừng nói cảm ơn gì nữa, bây giờ cũng không còn sớm nữa, các ngươi phải nhanh chóng lên xe ngựa để xuất phát, đừng chậm trễ thời gian, sau khi tới phủ thành ổn định rồi thì nhớ gửi thư về coi như là báo bình an."

Nghe xong lời nói của Tô Mộc Lam, Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo nặng nề gật đầu, nhận bọc nhỏ kia rồi vội vàng lên xe ngựa mà Đặng chưởng quầy bảo tiểu nhị dắt tới.

Sau khi nói nơi muốn đi thì tiểu nhị cũng không chậm trễ thêm, lấy đồ đạc của mình rồi chuẩn bị xuất phát.

"Vất vả ngươi đi chuyến này, nhất định phải đưa mấy đứa nhỏ đến nhà ông bà ngoại của chúng và đảm bảo chúng bình an."

Trước khi xe ngựa xuất phát thì Tô Mộc Lam lại dặn dò tiểu nhị và đưa thêm cho hắn ít tiền tiêu vặt dọc đường.

"Tẩu tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưba người đến nơi bình an, nhưng mà tiền này thì ta không nhận được, tẩu tử mau cất đi." Tiểu nhị cười nói: "Lúc trước ta vẫn còn nợ ân huệ của Thạch Đường ca, bây giờ coi như là ta có thể trả lại một chút."