Còn thỉnh thoảng nhìn về nơi xa xem xét xung quanh, hình như đang chờ đợi ai đó.
Tình cảnh này chắc cũng giống như những gì Bạch Vũ Trụ nói, là đang chờ người của thôn Trầm gia tới….
Bạch Thạch Đường cũng không chậm trễ nữa, vội vàng đi nhanh về nhà, tới cửa liền xoay người một cái, từ trên tường sân nhảy vào trong nhà.
"Sao vậy?"
Tô Mộc Lam đang trộn trứng gà cùng với bột mì để làm bánh nướng áp chảo, thấy Bạch Thạch Đường trở lại nhanh như vậy, liền vội vàng hỏi: "Tình huống ở bên ngoài như thế nào?"
Bạch Thạch Đường kể lại chuyện mình vừa nghe được cho Tô Mộc Lam nghe.
"Bây giờ ở trước cửa thôn chỉ có một người canh giữ, nếu đi thì cũng có thể đi được nhưng chỉ sợ sau khi ra khỏi thôn sẽ đụng phải người của thôn Trầm gia, đến lúc đó thì đúng là phiền phức không nhỏ." Bạch Thạch Đường nói.
"Ừ." Tô Mộc Lam gật đầu: "Đi ra ngoài thôn Bạch gia thì ngươi cũng chỉ còn có một mình, càng không an toàn, trước mắt vẫn nên
giấu người đi đã, dù thế nào cũng phải chống lại trận chiến với người của thôn Trầm gia trước mới được."
"Trước mắt thì cũng không biết là người thôn Trầm gia muốn làm ầm ĩ tới mức nào…"
Chỉ muốn đi đến nhà Bạch Hồng Phú để náo loạn hay là muốn để cho toàn bộ thôn Bạch gia không được sống yên ổn.
Sắc mặt của Bạch Thạch Đường cũng có chút nghiêm trọng, vừa muốn mở mồm trả lời thì đã nghe thấy tiếng la ở bên ngoài.
Âm thanh vô cùng dồn dập.
"Chắc là thúc lý chính đã biết tình hình rồi, trước tiên muốn gọi mọi người dậy, sau đó bàn bạc thêm." Tô Mộc Lam nói.
"Ừm, ta trộm đi xem một chút, các ngươi ở nhà đóng cửa kỹ càng vào, ngươi giữ bọn nhỏ ở nhà, đừng đi ra ngoài." Sau khi Bạch Thạch Đường dặn dò xong thì lại một lần nữa từ tường sân nhảy ra ngoài.
Khi đến cửa nhà thờ tổ thì đã thấy có rất nhiều người ở đấy.
Sắc mặt của Bạch Khang Nguyên rất nghiêm trọng, đi tới đi lui, đợi cho đến khi mọi người đến gần như đông đủ thì lúc này mới hắng giọng: "Chuyên của Bạch Đào Chi nhà Bạch Hồng Phú ngày hôm qua chạy ra khỏi nhà chồng, chắc là cũng có nhiều người đã biết rồi, người của Trầm gia tối hôm qua đã sang nhà Bạch Hồng Phú náo loạn một trận, nhưng cũng không làm được gì nên đã đi rồi."
"Bây giờ, có người của Trầm gia canh giữ ở đầu và cuối thôn, nhìn tư thế có vẻ không đúng lắm nên ta trước tiên gọi các ngươi tới để nói một tiếng, hôm nay đều bỏ xuống công việc trong tay để nhìn xem người của thôn Trầm gia nếu tới đây thì là muốn làm cái gì."
"Nếu chỉ tìm tới nhà của Bạch Hồng Phú để ngồi xuống nói chuyện thì cũng không có chuyện gì, nhưng nếu bởi vì chuyện này mà muốn làm ầm ĩ lên, muốn đánh người, làm cho cả thôn lo lắng, thì chúng ta cũng không cần khách khí…."
Lời nói của Bạch Khang Nguyên còn chưa xong thì Bạch Thuận Dương đã thở hổn hển chạy tới: "Thúc lý chính, người của thôn Trầm gia tới rồi, đã sắp đến cửa thôn rồi."
"Có bao nhiêu người đến đây?" Bạch Khang Nguyên nhíu mày hỏi.
"Hơi xa nên nhìn không rõ lắm, hình như là có hơn mấy chục người lớn!" Bạch Thuận Dương nói: "Nhìn tư thế thì có vẻ như cũng không phải là chuyện tốt."
"Đi, đi xem." Bạch Khang Nguyên chắp tay sau lưng, đi phía trước.
Đằng sau là các nam nhân của thôn Bạch gia vội vàng đuổi theo.
Hơn một trăm người chậm rãi theo Bạch Khang Nguyên đi đến cửa thôn.
Trên đường đi, Bạch Khang Nguyên dặn dò vài người đi thông báo cho các gia đình khác một tiếng, để cho phụ nữ và trẻ con ở trong nhà đừng chạy lung tung, đóng chặt cửa lại, sau đó lại gọi thêm mười mấy người đi đến cuối thôn để canh giữ.
Chờ đến khi Bạch Khang Nguyên dẫn người đến cửa thôn thì người của thôn Trầm gia cũng đã đi đến cửa.
Hai bên đều là một đám người đông nghìn nghịt, nhìn thấy đối phương thì không ít người trẻ tuổi cường tráng đã lộ ra ánh mắt hung ác.
Trong một thời gian ngắn đã có cảm giác giương cung bạt kiếm.
Bạch Khang Nguyên đi đến phía trước, hắng giọng nói: "Ta là lý chính của thôn Bạch gia, Bạch Khang Nguyên."