Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 491: Tức giận




"Đương gia, việc này làm sao bây giờ." Quách thị từ lúc huynh đệ Trầm gia vào cửa đã khóc rồi, bây giờ hai mắt sưng to như hạch đào……

"Sao ta biết được." Bạch Hồng Phú tức giận nói một câu: "Nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy mà lại nuôi ra một bạch nhãn lang không bớt lo gì cả, cả ngày chỉ biết mang phiền phức về cho gia đình, đúng là hàng hóa phải bù thêm tiền!"

"Nha đầu chết tiệt kia nếu dám trở về thì xem ta có đánh chết hai người các nàng hay không!"

"Đúng là oan gia, đòi nợ mà!" Quách thị cũng mắng theo một câu: "Cả hai tỷ muội đều giống nhau, nữ nhi đúng là khuỷu tay luôn hướng ra bên ngoài, câu này không sai chút nào, sớm biết chọc phải họa lớn như vậy thì lúc vừa sinh ra nên trực tiếp bóp chết mới đúng!"

"Hai nha đầu chết tiệt kia cũng không biết đã chạy đi đâu rồi!" Quách thị vội vàng dậm chân: "Đương gia, chúng ta có nên ra ngoài tìm xem không?"

"Chúng ta đi tìm cái gì?" Bạch Hồng Phú trừng mắt nhìn Quách thị: "Người cũng không phải là hai chúng ta làm mất, muốn đi tìm thì cũng là người của Trầm gia đi tìm mới đúng!"

Ta nói cho bà biết, bà phải nhớ kỹ, mặc kệ huynh đệ bên Trầm gia nói cái gì thì chúng ta phải cắn chặt một điểm, đó là Đào Chi đã gả tới Trầm gia rồi thì chính là người của Trầm gia, không có quan hệ gì với chúng ta cả, người không thấy đâu thì chính là do Trầm gia không trông coi cẩn thận!"

"Nếu hắn náo loạn nữa thì chúng ta sẽ đi nha môn tố cáo bọn họ, nói Trầm gia đã đánh mất nữ nhi của chúng ta!"

"Dù sao thì chúng ta cũng phải khí thế một chút, đây đều là lỗi củBa huynh đệ Trầm gia!"

Quách thị nghe xong lời nói của Bạch Hồng Phú thì trong lòng mới yên ổn hơn một chút, sau đó đi theo hắn trở về trong phòng dọn dẹp rồi đi ngủ.

Ba huynh đệ Trầm gia thở phì phì đi ra khỏi thôn Bạch gia.

"Thật sự quá tức giận!"

Trầm Bát Kim nhổ một ngụm nước bọt: "Tại sao ta luôn cảm thấy Bạch Hồng Phú kia đang lừa chúng ta vậy, người rõ ràng đã đến thôn Bạch gia nhưng bây giờ lại không thừa nhận, nói rằng ông ta cũng không biết, đây không phải là đang trợn mắt nói dối sao?"

"Đúng vậy, lúc trước chúng ta đã hỏi thăm rồi, Bạch Đào Chi ở Bạch gia đến lúc trời tối đen, sau đó thì chúng ta cũng đã tới rồi, làm gì có thời gian để chạy trốn, đây không phải là đang lừa gạt chúng ta thì còn là gì nữa? Đây là coi chúng ta như đồ ngốc!" Trầm Lục Kim cũng phụ họa theo.

Lúc nãy sợ bị đánh ở trong nhà Bạch Hồng Phú nên Ba huynh đệ cũng không dám nói thêm gì, bây giờ đã ra khỏi thôn nên ba người không còn băn khoăn gì nữa, đứng tại chỗ mắng to.

"Hừ, muốn lấy tiền của gia đình chúng ta sao, cửa cũng không có đâu!" Thẩm Ngũ Kim quát: "Đi, chúng ta trở về thôn, sau đó gọi người của Trầm gia chúng ta đến, sáng sớm ngày mai tới thôn Bạch gia để đòi một lời giải thích, nếu bọn họ muốn giấu Bạch Đào Chi thì cho dù có phải lật tung nhà bọn họ cũng phải tìm ra được!"

"Ca, nếu bọn họ giấu người ở nhà người khác thì sao?" Trầm Lục Kim hỏi.

"Vậy thì lục soát từng nhà, ông đây không tin làm như vậy còn không tìm ra người!"

Trầm Ngũ Kim hét lên một tiếng, sau đó lại suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai đệ đêm nay vất vả một chút, phân biệt đứng canh ở đầu và cuối thôn, nhìn chằm chằm để phòng ngừa Bạch Đào Chi buổi tối nay sẽ trộm chạy ra khỏi thôn."

"Ta bây giờ sẽ trở về lấy lấy chút rượu thịt mang lại đây cho các đệ, sau đó lại gọi thêm vài người nữa đến, sáng sớm ngày mai tới đây chặn ở cửa thôn, ta không tin là không tìm được người!"

Ca yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ canh giữ bên ngoài thôn chặt chẽ, bảo đảm ngay cả một con chuột cũng không thể chạy ra ngoài được!" Trầm Lục Kim và Trầm Bát Kim vỗ ngực bảo đảm.

Cha nương mất sớm, trong nhà có tám huynh đệ, từ nhỏ đến lớn, chết non hoặc bị chết bệnh nên chỉ còn lại ba người bọn họ, hiểu được có huynh đệ không dễ dàng nên vô cùng thân thiết với nhau.

Đã là chuyện của Trầm Ngũ Kim thì đó chính là chuyện của Trầm Lục Kim và Trầm Bát Kim, tuyệt đối sẽ không qua loa chậm trễ.