"Cháu và Bạch Thanh Táo chỉ muốn ở nhờ nhà của thím đêm nay để trốn thoát những người đó, ngày mai chúng cháu sẽ đi ngay."
Bạch Đào Chi khóc nghẹn ngào: "Cháu dẫn Thanh Táo đi tìm ông bà ngoại, ông ngoại và bà ngoại chắc chắn sẽ lo chuyện này của chúng cháu, trong tay cháu cũng có ít tiền trộm được để xoay xở, chắc là có thể đến được phủ thành…"
"Chỉ cần thím Tô và thúc Thạch Đường để cho hai tỷ muội chúng cháu có thể trốn ở chỗ này đêm nay, không bị người của Trầm gia tìm được thì hai chúng cháu có thể còn đường sống…"
"Cầu xin hai người…."
Bạch Đào Chi vừa nói vừa xắn tay áo lên.
Trên cánh tay của nàng dày đặc các loại vết thương, các loại bầm tím, dài ngắn, nông sâu, có một số còn giống như vết roi đánh, có một số nhìn như dùng răng cắn, một số khác thì giống như bị cái gì làm bỏng vậy.
Hơn nữa có vài vết thương đã kết vảy nhưng cũng có nhiều vết thương mới còn đang rỉ máu.
Nhìn vào thật sự giật mình, làm cho người ta phải hít sâu một hơi.
Tô Mộc Lam nhìn bộ dạng này thì lập tức thấy nhói lòng.
Việc giúp đỡ này thì rõ ràng chính là chuyện phiền phức, nếu những người ở Trầm gia biết thì nhất định sẽ náo loạn một trận.
Nhưng nếu không giúp thì Tô Mộc Lam cảm thấy bản thân sẽ không thể yên lòng trong một thời gian dài.
Đặc biệt là khi nghĩ đến Bạch Đào Chi có tâm tư đoan chính, hơn nữa lại cực kì kính trọng nàng đang lộ ra ánh mắt mong chờ thì Tô Mộc Lam cảm thấy bản thân không có lý do gì để từ chối cả.
Chẳng qua là giấu hai người ở trong nhà một đêm, toàn bộ thôn Bạch gia lớn như vậy, người của Trầm gia cho dù có tới tìm cũng chưa chắc đã tìm tới nơi này.
Cho dù tìm được thì chỉ cần không thấy người thì sẽ không có bằng chứng, cho dù sau này có gây sự thì đối phương cũng không có lý, nhiều lắm thì cũng chỉ nói mấy câu sau lưng mà thôi.
Làm việc tốt trong khả năng của mình của chắc chắn sẽ không có gì sai cả.
Tô Mộc Lam cắn chặt răng, vươn tay đỡ Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo đứng lên: "Buổi tối hôm nay các cháu chấp nhận ở tạm nơi này một chút vậy."
"Ta sẽ đi lấy chăn đệm cho các cháu, trong nhà không có giường trống nên các cháu ở tạm nhà chính một đêm vậy."
Nếu ở trong nhà chính thì cũng thông với hai phòng ngủ, lúc sau nếu có chuyện gì thì cũng có chỗ để trốn một chút, cũng có lý do để giải thích sau này.
Thấy Tô Mộc Lam đã đồng ý chuyện này, Bạch Đào Chi và Bạch
Thanh Táo vô cùng cảm động: "Cảm ơn thím Tô, cảm ơn thúc Thạch Đường…."
Vừa nói chuyện vừa quỳ xuống dập đầu với hai người Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường.
"Nhanh đứng lên đi." Tô Mộc Lam ngăn cản hai tỷ muội.
"Hai người các cháu tối nay đã ăn cơm chưa?"
Có thể thu nhận hai tỷ muội các nàng đã là ân tình to lớn rồi, bây giờ tất nhiên không dám mong cầu có thể được ăn cơm no gì cả.
Hai người Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo đang muốn trả lời đã ăn rồi nhưng bụng đúng lúc này lại kêu lên.
Âm thanh vang dội, như nổi trống.
Sắc mặt của Bạch Đào Chi lập tức đỏ ửng: "Không sao đâu, cháu không đói bụng…"
Trong khi nói chuyện thì bụng lại kêu ùng ục một tiếng.
"Đừng cố chịu đựng nữa." Tô Mộc Lam cười cười: "Trong phòng bếp vẫn còn bánh canh, để ta hâm nóng lại cho các cháu, lại nấu thêm một chén súp nóng."
Vừa dứt lời thì Tô Mộc Lam lập tức đứng dậy đi về phía phòng bếp, sau đó lại gọi Bạch Thủy Liễu đi tìm thuốc tới, giúp Bạch Đào Chi bôi lên vết thương.
Bạch Thạch Đường đi vào phòng bếp giúp Tô Mộc Lam nhóm lửa.
"Hai đứa nhỏ quá đáng thương, vì vậy nên ta…." Tô Mộc Lam có chút ngượng ngùng mím môi.
Nàng và Bạch Thạch Đường là hợp tác cùng chung sống, vì vậy nhà này chính là của hai người, làm mọi việc thì tất nhiên nên thương lượng với nhau mới đúng.
Đặc biệt là loại chuyện có thể sẽ rước thêm rắc rối cho gia đình thì càng cần phải thương lượng.
Nhưng nàng vừa rồi đã làm theo ý mình mà chưa bàn bạc gì.