Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 484: Iễn kịch




"Không sao đâu nương, nương không bị bỏng là được rồi, mấy chuyện khác không sao đâu."

Bạch Trúc Diệp cẩn thậ quan sát cái lỗ trên váy kia, sau khi gãi gãi lỗ tai lại cười nói: "Đừng nói, trông thấy hai cái lỗ này con lại có ý tưởng rồi, thêm mấy châm ở chỗ này thêu thành bông hoa, bên trong lót thêm một lớp vải bố sẽ che được cả thôi..."

"Đợi lúc nữa nương đổi chiếc váy khác, ngày mai con có thể thêu lại được rồi."

"Ừm... Vậy thì thêu một bông hoa thược dược đi, màu sắc diễm lệ, cũng hợp với màu nền của chiếc váy này nữa."

"Được, nghe con vậy." Tô Mộc Lam đứng dậy: "Vậy ta sẽ đi thay."

Dứt lời, Tô Mộc Lam dặn dò Bạch Thạch Đường trông chừng giúp mình nồi nước táo đỏ lê đường phèn đang nấu trên cái lò trong sân nhỏ, sau đó mới vào phòng thay váy.

Bạch Trúc Diệp thì đợi trước cửa phòng trong nhà chính.

Tô Mộc Lam thay váy, mơ hồ nghe thấy mấy đứa bé đang nói chuyện ở trước cửa.

Bọn nhỏ cố gắng đè thấp giọng, nhưng thính lực của Tô Mộc Lam không tệ, nàng có thể nghe thấy được.

"Hôm qua đại tỷ còn bảo thấy cha với nương rất lạnh nhạt, lo lắng cha nương xa nhau lâu như vậy rồi sẽ không có tình cảm, vừa rồi thấy cha rất đau lòng nương, đại tỷ nên yên tâm rồi." Là giọng của Bạch Trúc Diệp.

Tiếp theo, giọng của Bạch Thuỷ Liễu cũng truyền đến: "Ừm, yên tâm rồi, bằng không sẽ luôn thấy không yên tâm, dù sao cha rời nhà lâu như vậy, ta sợ lỡ như có biến cố gì, nhưng nhìn dáng vẻ này chắc là không sao rồi."

Động tác thay váy của Tô Mộc Lam hơi dừng lại một chút, hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Mấy đứa bé này tuổi tác không lớn, vậy mà trong đầu lại có nhiều thứ thật đấy, những chuyện này mà cũng nghĩ ra được.

Nhưng cũng không thể không nói, trực giác của mấy đứa bé này quả thật rất nhạy cảm, đến ngay cả quan hệ giữa mình với Bạch Thạch Đường không bình thường đều phát giác rõ ràng như vậy.

Thật tiếc khi nàng tự cho rằng mình diễn kịch không tệ, trên mặt mình với Bạch Thạch Đường đều không có bất cứ sơ hở nào.

Chẳng trách, hành động lúc nãy của Bạch Thạch Đường có chút quái lạ, hắn quan tâm nàng hơn một chút, xem ra cũng biết tâm tư của bọn nhỏ cho nên đặc biệt biểu hiện một phen trước mặt con rồi nhỉ.

Tô Mộc Lam cảm thấy nghĩ như thế này cũng coi như hợp tình hợp lý.

Thay quần áo xong đưa cho Bạch Trúc Diệp, Bạch Trúc Diệp nhìn một chút, liền muốn đi lấy kim khâu chuẩn bị thêu hoa, nhưng thời gian luyện quyền vẫn còn chưa xong, cũng chỉ có thể bị Bạch Lập Hạ kéo đi luyện quyền trước, chỉ có thể đợi đến ngày mai lại làm.

Mùng bốn là lúc con gái về nhà mẹ đẻ.

Trong thôn, phàm là người đã gả con gái đi, ngày hôm đó đều sớm bắt đầu chuẩn bị thức ăn trưa.

Làm cha thì đợi con rể và con gái đến vui vẻ uống một chén, thứ nhất là để kéo gần tình cảm, thứ hai cũng là để thể hiện uy phong của mình trước mặt con gái con rể, làm chỗ dựa cho con gái và cho con gái thêm thể diện.

Làm mẹ thì chuẩn bị lo cả bàn thức ăn ngon, đợi đến lúc con gái quay về sẽ được ăn no say một bữa.

Con gái được gả đi, quanh năm suốt tháng đều phải hầu hạ cha mẹ chồng, chồng, chăm sóc con cái, hàng năm cũng chỉ có hôm nay là có thể đường đường chính chính làm khách, thoải mái hưởng thụ việc ngồi không mà ăn.

Có thể nói làm cha làm mẹ đều thương con gái, vậy nên cũng rất coi trọng bữa cơm trưa này.

Mà đến chiều, trong thôn lại có thêm vài người con rể đi đường loạng choạng, được vợ con dìu về nhà.

Nhà Tô Mộc Lam không cần chuẩn bị mấy chuyện này, buổi trưa nay cả nhà vui vẻ ăn một nồi lẩu, đợi đến chiều, bọn nhỏ làm xong chuyện riêng của mình rồi thì đi theo Bạch Thạch Đường học làm đèn lồng tại nhà.