Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 482: Nghi hoặc




Hơn nữa, một trận tuyết làm cho đèn lồng màu đỏ càng đỏ càng nổi bật hơn, cũng có không khí tết hơn.

Năm nay, nhà Tô Mộc Lam ăn tết còn náo nhiệt hơn so với năm ngoái nữa...

Một là bởi vì năm nay còn kiếm được nhiều tiền hơn so với năm trước, thời gian dư dả, đương nhiên sắm đồ tết cũng phong phú hơn so với năm trước.

Hai là bởi vì năm nay Bạch Thạch Đường trở về, cha mẹ đều ở đây, một nhà đoàn viên, đương nhiên bọn nhỏ cũng sẽ vui hơn.

Ba là bởi vì tác phường trong thôn làm ăn khá khẩm, lúc cuối năm, người chủ như Bạch Kim Vắc cũng phát lì xì thêm cho tất cả nhân công trong xưởng, trong lòng mọi người cảm kích, trước tết đều dồn dập đến nhà tặng cho hai nhà Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam vài thứ, biểu thị cảm ơn và tỏ lòng biết ơn.

Đậu hũ, trứng gà, cá, thịt heo...

Một nhà tặng không coi là nhiều, nhưng vô số nhà tặng thì thật sự số lượng không ít.

Đến mức, sau khi Tô Mộc Lam kiểm lại, phát hiện cũng không cần phải mua thêm bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn nữa cả, bèn dặn dò Bạch Thạch Đường đi mua một ít thịt dê và các loại rau xanh, chuẩn bị cắt thịt dê thành miếng mỏng, nhân dịp mấy ngày nay mà ăn một nồi lẩu dê nhúng.

Mấy ngày náo nhiệt liên tiếp, họ đón giao thừa và năm mới trong tiếng cười nói hoan hô và tiếng pháo.

Chúc tết, đốt pháo, thăm viếng...

Ngoại trừ những chuyện thường ngày này ra, nơi này còn có một quy củ, chính là mồng ba tết là ngày tảo mộ.

Lúc trước Bạch Thạch Đường không có ở nhà, sau khi nguyên chủ gả đến cũng chưa từng ăn tết với Bạch Thạch Đường, cho nên cũng không biết phần mộ củba người vợ quá cố của Bạch Thạch Đường nằm ở đâu.

Năm nay, nếu Bạch Thạch Đường đã có ở nhà, rất có thể hắn sẽ đưa bọn nhỏ đi viếng mộ, Tô Mộc Lam còn đang do dự xem có nên đi theo hau không.

Suy cho cùng nàng là mẹ kế, tế bái mẹ ruột của bọn nhỏ một chút để nàng ấy yên tâm, có lẽ cũng là điều nên làm.

Nhưng phụ nữ vẫn luôn hy vọng một đời một kiếp có đôi, bây giờ, tuy nói mình đang hợp tác với Bạch Thạch Đường, nhưng đối với mẹ ruột của bọn nhỏ mà nói cũng là người mà Bạch Thạch Đường cưới sau này.

Nếu nàng đi tế bái, vậy mẹ ruột của bọn nhỏ có mất hứng không?

Tô Mộc Lam do dự một hồi lâu nhưng vẫn không thể nào quyết định được, cuối cùng vẫn cảm thấy nên đến hỏi ý Bạch Thạch Đường.

Bạch Thạch Đường suy nghĩ một hồi, bảo: "Năm nay không cần phải đi viếng mộ."

"Hả?" Tô Mộc Lam hơi bất ngờ.

"Nàng không có phần mộ, năm đó chết ngoài ý muốn, không còn hài cốt." Bạch Thạch Đường nói: "Cũng không có lập mộ, chôn quần áo và di vật, cho nên chưa từng đi thăm mộ."

"Thì ra là thế."

Tô Mộc Lam khẽ gật đầu, lại có hơi nghi hoặc.

Lúc trước, thấy bốn đứa nghe lời hiểu chuyện như thế, nàng đoán chắc người vợ cả của Bạch Thạch Đường là một người ôn nhu hiền lành, đối với Bạch Thạch Đường chắc chắn cũng là cặp vợ chồng hoà thuận ân ái.

Hơn nữa, dựa vào tính tình trọng tình trọng nghĩa của Bạch Thạch Đường, cho dù hài cốt của vợ cả không còn thì cũng sẽ hết sức kính trọng nàng ấy, cho dựng lên một cái mộ chôn quần áo bên dưới, đưa bọn nhỏ đi bái tế một phen để bày tỏ niềm thương nhớ.

Nhưng bây giờ, dáng vẻ này dường như không hề để tâm cho lắm?

Nhưng có đôi khi, có vài chuyện tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là đúng, biết đâu chuyện còn có nguyên nhân khác.

Hơn nữa, đây dù sao cũng là chuyện riêng của Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam cảm thấy không tiện hỏi nhiều, nàng chỉ cười trừ rồi không nói gì nữa.

Bạch Thạch Đường đặt cái chén trong tay xuống: "Ta đi dạy bọn nhỏ luyện quyền."

Sau khi Bạch Thạch Đường trở về, lúc rảnh rỗi hắn luôn dạy bốn đứa bé luyện một bộ quyền pháp đơn giản.

Ngày thường, bọn nhỏ phải đọc sách, luyện quyền có thể khiến thân thể khoẻ mạnh, lúc gặp chuyện cũng có thể tự vệ.

Chuyện mà Tô Mộc Lam tán thành nhất chính là lao động gắn với nhàn hạ, nên cũng vô cùng đồng ý với cách làm này.

Hơn nữa, bọn nhỏ đang ở tuổi ăn tuổi chơi, cảm thấy luyện quyền rất hiếm lạ nên vô cùng thích thú.