"Về sau, chuyện thế này nàng cứ nói với ta một tiếng, thương lượng một chút, đừng làm mọi chuyện một mình, tránh chuyện không như ý, trong đầu lại khó chịu." Bạch Thổ Thuận dặn dò...
"Chuyện giao thiệp bên ngoài, nói thế nào cũng là chuyện của đàn ông."
Bản thân làm không tốt, không rơi được vào mắt người khác, kết quả lại để cho vợ mình phải đi đút lót giúp, còn chịu uất ức lớn như vậy nữa, làm sao Bạch Thổ Thuận cũng đều cảm thấy không phù hợp.
Tôn Thị hiểu ý của Bạch Thổ Thuận, khẽ gật đầu: "Ta biết rồi."
"Đây cũng là vì nghĩ chàng bị chuyện ta trộm lúa mạch lần trước liên luỵ, cho nên ta mới ra mặt nói một lời, vậy cũng sẽ tốt hơn, thành tâm hơn một chút..."
"Chuyện lần trước đều đã qua rồi, nên bồi thường chúng ta cũng đã bồi thường, nàng cũng đừng mãi để trong lòng, chuyện sau này nàng cũng đừng quá quan tâm."
Bạch Thổ Thuận nói: "Mọi thứ đã có ta đây rồi." Tôn Thị lại nấc, khẽ gật đầu.
Bên này, vừa tiễn Tôn Thị đi, Bạch Kim Bắc đi qua đi lại trong nhà hồi lâu cũng vẫn không hề đi ra ngoài.
Phùng Thị thấy Bạch Kim Bắc cố ý đuổi Tôn Thị đi, vừa phơi chăn đệm lên cây sào trúc dựng trong sân, vừa nói: "Tôn Thị này, bây giờ đã hiểu chuyện rồi, đã biết chuyện mình làm trước đây là sai?"
"Chuyện này..."
Bạch Kim Bắc cười cười, bảo: "Cũng không biết được là bởi vì biết chuyện mình làm lúc trước là sai mới đến, hay là vì thấy người khác được còn mình thì không nên mới không cam tâm mà đến, sau này rồi lại xem."
Có thể nói, hai kiểu này mang bản chất khác biệt.
Phùng Thị khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, có điều cũng hiếm có đấy, Bạch Thổ Thuận đây lại để cho Tôn Thị đi nói chuyện này thay, bình thường hắn rất thương yêu Tôn Thị mà."
"Chưa chắc là hắn chịu đâu, xác xuất Tôn Thị tự làm chủ lớn hơn một chút đấy."
Bạch Kim Bắc nói: "Nhắc đến Bạch Thổ Thuận này, quả thật là một người kiên định trung thực, làm việc cũng nghiêm túc cẩn thận rất, chỉ tiếc là quá thương vợ, điểm ấy thực sự không tốt, cũng bởi vì chuyện này nên ta vẫn luôn không dám cho hắn vào tác phường làm việc đấy."
"Thương vợ không tốt sao?" Phùng Thị nhíu mày.
"Thương vợ là tốt, nhưng Bạch Thổ Thuận kia không có nguyên tắc, gì cũng dung túng cả, vợ đã làm chuyện sai mà hắn còn cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều là do hắn."
"Hơn nữa, lúc trước nhà Bạch Thạch Đường phơi khoai lang khô kiếm tiền, Tôn Thị này cũng lén lút học làm khoai lang khô, tâm tư cũng không nhỏ đâu."
"Nếu Bạch Thổ Thuận này vào tác phường làm việc, nhỡ Tôn Thị kia nổi tâm tư muốn học trộm cách làm trứng muối, làm bắp cải muối cay thì sao?"
"Dựa vào tính tình của Bạch Thổ Thuận kia, Tôn Thị còn chưa nói được hai câu, đoán chừng hắn đã động lòng rồi, suy cho cùng cũng đã có thói quen từ trước, chuyện này nguy hiểm lắm, không liều được đâu."
Bạch Kim Bắc nói: "Nhắc đến Bạch Thổ Thuận này thì phải nói đến Bạch Nhị Ngưu, tuy nói Trương Thị cũng chẳng ra gì, nhưng Trương Thị thật sự sợ Bạch Nhị Ngưu, chuyện bên ngoài trong đầu Bạch Nhị Ngưu cũng có chừng mực, xưa nay không nghe Trương Thị kia càn rỡ nói bừa."
"Cho nên đừng thấy Bạch Nhị Ngưu có chút bệnh vặt, gia đình cũng không tính là êm ấm, nếu phải thật sự cân nhắc, ta thà dùng
Bạch Nhị Ngưu còn hơn là Bạch Thổ Thuận."
Giống như một bắp cải trắng vậy, Bạch Nhị Ngưu chỉ chạm vào vỏ, gọt vỏ là được, Bạch Thổ Thuận kia bên ngoài trông đàng hoàng, nhưng trong lòng lại rỗng tuếch.
Phùng Thị hiểu rõ đạo lý này, gật đầu: "Chuyện là vậy à."
Bạch Kim Bắc nhếch miệng cười: "Được rồi, nàng cũng đừng bận rộn nữa, những chuyện này giao cho Tiểu Thuý làm là được rồi, nàng nghỉ ngơi nhiều một chút đi.