Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 479: Bắt nạt người khác




Bạch Kim Bắc đẩy cái giỏ trúc của Tôn Thị ra ngoài: "Em dâu, chuyện này không phải vậy đâu."

"Không phải là không cho Bạch Thổ Thuận nhà ngươi đến làm việc đâu, thật sự là bây giờ trong tác phương không hề thiếu nhân công làm việc, phải đợi đến lúc tuyển nhân công lần nữa mới có thể lại nói đến chuyện đến tác phường làm được..."

"Nhưng vào lần tuyển dụng nhân công lần sau, bọn ta cũng sẽ thu nhận những người ưu tú trong số tất cả những người báo danh, cũng không phải là ai xếp hàng trước thì sẽ chiếm được chỗ đâu nhé."

Lời nói này cũng có đạo lý, chỉ là Tôn Thị nghe xong, thể nào cũng đều cảm thấy Bạch Kim Bắc đang từ chối, chỉ đơn giản là không muốn nhận Bạch Thổ Thuận nhà nàng mà thôi.

"Kim Bắc ca, chuyện này..."

"Em dâu, năm trước thật sự là không thiếu người làm việc, các ngươi đợi năm sau đi, đợi đến năm sau tác phường lại tuyển người mới sẽ nói với mọi người, đến lúc đó nhà ngươi lại chú ý một chút, đến lúc đó lại đến báo danh."

Bạch Kim Bắc nói: "Được rồi, lát nữa ta còn phải tranh thủ đến tác phường bên kia một chuyến, không nói với em dâu nữa."

Tôn Thị thấy Bạch Kim Bắc không hề buông lỏng, biết mình nhiều lời cũng không có tác dụng gì, đành phải đeo giỏ trúc xếp đầy trứng gà hậm hực trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch Thổ Thuận đang sửa chữa băng ghế ở nhà.

Ghế ngồi lâu rồi nên gãy một cái chân, cần tìm một thanh gỗ phù hợp để thay vào.

"Mới sáng sớm đã thấy nàng ra ngoài, đi đâu vậy chứ." Bạch Thổ Thuận ngẩng đầu: "Trông sắc mặt cũng thật khó coi, sao vậy?"

Tôn Thị đặt giỏ trúc sang một bên, ngồi xuống mép tấm đệm cói làm bằng lá ngô, mặt mũi đầy phiền muộn: "Ta vừa đến nhà Bạch Kim Bắc một chuyến."

"Đến hỏi chuyện đến tác phường làm việc à?" Bạch Thổ Thuận ngừng động tác trên tay lại.

"Ừm." Cả người Tôn Thị có hơi chán nản, vành mắt đều đỏ ửng cả rồi, hít mũi một cái: "Vốn muốn đến xem có thể làm việc hay không, nhưng người nói năm trước không thiếu, nếu muốn thì chờ đến năm sau rồi lại nói."

"Có nói thêm nữba người ta cũng không quan tâm đâu, chỉ nói mình còn việc bận, ta thấy cũng không phải tác phường kia không thiếu người, mà chính là không muốn để người nhà ta đến tác phường làm việc đây mà..."

"Đến ngay cả Bạch Nhị Ngưu kia cũng đều có việc làm ở bên trong tác phường, vẫn cứ khăng khăng không cho chàng đi, đây không phải bắt nạt nhà chúng ta thì là gì?"

"Cũng vì ta trộm lúa mạch nhà người ta, sau này đều bị giáng một cây gậy chết tươi à? lúa mạch ta đều đền cho nhà người ta rồi, như thế vẫn chưa đủ? Còn muốn nhà ta làm sao nữa chứ..." Tôn Thị nói xong thì oà khóc hu hu.

Bạch Thổ Thuận vội vàng dừng việc trên tay lại, đi dỗ dành Tôn Thị: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ta còn cho là việc gì đây, chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi à, không đáng đâu." "Vì sao không đáng?" Tôn Thị nhếch miệng.

"Làm việc bên trong tác phường có thể kiếm được không ít tiền đó, còn kiếm được nhiều hơn so với những công việc bên ngoài nữa, còn được ở gần nhà và con, tốt bao nhiêu, nhưng người ta vẫn không cho chúng ta vào, không đáng tức hay sao chứ?"

"Được rồi, tác phường này do nhà người ta mở, người ta muốn dùng ai không cần ai, đó là do người ta định đoạt, đồng ý dùng ta, ta có thể tìm được một công việc mưu sinh, nếu không đồng ý dùng ta thì cũng không nợ ta, vậy nàng cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa."

Bạch Thổ Thuận nói: "Năm nay, nhà ta sống khổ một chút, có điều cũng không sao, đợi năm sau ta vào huyện thành rồi, xem có thể tìm được một việc làm không, tiền công kiếm được cũng không ít đâu."

Chỉ là đến lúc đó phải xa nhà, không thể trở về thường xuyên được thôi.

Thấy Bạch Thổ Thuận nói như vậy, Tôn Thị mới lau nước mắt, nấc nghẹn mà gật đầu: "Ta biết rồi."

"Biết rồi thì mau đi rửa mặt, trời lạnh, nước mắt dính trên mặt sẽ bị nứt da đấy."