"Bán vào năm sau? Vậy ta đây có hơi khó hiểu rồi đó, năm trước này đây đều là thời kì dư dả, thứ gì cũng đều bán chạy, nếu như gác cái này lại để bán vào năm sau, chẳng phải là bỏ lỡ rồi sao?"
"Nói ngươi không hiểu, ngươi thật sự đúng là không hiểu, năm trước các hộ gia đình lớn đều mua thịt cá gà vịt, nhà giàu còn mua cả loại rau xanh trồng trong nhà kính mới lạ kia, để sang năm mới được ăn ngon một chút, ai đời không có gì lại mua dưa muối mà ăn chứ?"
"Phải đợi đến năm sau, đồ ăn dự trữ trong nhà không còn nhiều lắm, thịt cá cũng ăn nhiều rồi, lúc đó là thời điểm muốn ăn một ít món ngon miệng, bấy giờ chúng ta mới bắt đầu bán bắp cải muối cay này, vậy thì bán mới đắc."
"Là vì điều này à, đừng nói, Kim Bắc này và nhà Bạch Thạch Đường kia đã nghĩ rất lâu rồi, đã dự đoán xong những chuyện này rồi..."
"Nếu không người hai nhà sao kiếm tiền được, cho nên nói á, đừng tức giận người khác kiếm tiền, chỉ riêng đầu óc suy nghĩ này thôi ta đã thua kém rồi..."
"Đúng đó, chúng ta cứ làm tốt công việc trong tay là được rồi, không phải vừa nãy Kim Bắc đã nói, mọi người cực khổ làm việc ở tác phường, lòng hắn đều biết cả, khi đến cuối năm sẽ lì xì thêm cho chúng ta hay sao, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chúng ta không thể kiếm được số tiền lớn, nhưng món tiền nhỏ chúng ta cũng không thiếu."
"Đúng vậy, năm nay chúng ta cũng có thể sống thoải mái hơn những năm qua một chút nhỉ."
Công nhân làm việc bên trong tác phường, vất vả làm việc nhưng trong đầu đều rất vui vẻ.
Có điều, có người vui vẻ, cũng có người không hề vui.
Hai ngày này, Tôn Thị sầu muộn đến mức đêm nào cũng không ngủ yên.
Mắt thấy đã là mồng tám tháng chạp, các nhà các hộ đều chuẩn bị ăn cháo mồng tám tháng chạp xong sẽ bắt đầu thu xếp đặt mua đồ tết, riêng gia đình hắn, tiền sắm tết lại là một vấn đề nan giải.
Thu hoạch ruộng nhà vẫn luôn chỉ đủ ăn mà thôi, cho nên ngày bình thường, ngoại trừ làm ruộng ra, đều phải nhờ Bạch Thổ Thuận ra ngoài làm thêm một ít việc để chi trả cho những chi tiêu khác.
Nhưng năm nay, bởi vì lúc gặt lúa mạch, Tôn Thị lén trộm bông lúa mạch ở nhà người khác, gây ra động tĩnh lớn như vậy, không nói đến việc bồi thường rất nhiều lúa mạch cho nhà khác, chuyện này vẫn còn sôi sục lưu truyền trong vài cái thôn quanh đây, đến mức nhà bọn hắn rất nổi tiếng, có rất nhiều người đều không muốn thuê Bạch Thổ Thuận làm việc.
Bạch Thổ Thuận không có việc làm cũng không thể kiếm tiền, cuộc sống ở nhà cũng trôi qua rất căng thẳng.
Nhất là mắt thấy trong thôn có mở tác phường, có rất nhiều người trong thôn đến làm việc, Bạch Thổ Thuận cũng đi thử một lần, nhưng Bạch Kim Bắc cũng nói không phù hợp.
Bạch Thổ Thuận làm việc chăm chỉ, điểm ấy là điều không thể chê, nhưng Bạch Kim Bắc lại nói hắn không thích hợp, rõ ràng là vì chuyện hắn trộm lúa mạch ở nhà người khác rồi.
Đặc biệt, ngay cả Trương Thị nhà Bạch Nhị Ngưu có tiếng xấu kia cũng có thể nhận được công việc giao hàng ở trong xưởng.
Trong đầu Tôn Thị càng cảm thấy phiền muộn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, vào lúc tỉnh dậy lúc trời vừa hửng sáng, Tôn Thị đã vác giỏ trúc đi đến nhà Bạch Kim Bắc.
Đến nhà Bạch Kim Bắc, Tôn Thị cũng không hề quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói rõ ý đồ với Bạch Kim Bắc, hơn nữa còn nhét giỏ trúc tay cho Bạch Kim Bắc.
"Kim Bắc ca, ngươi thấy cuộc sống nhà ta cũng không tốt đẹp gì, có thể cho Thổ Thuận nhà ta vào tác phường tìm một việc làm được không? Ngươi cũng biết, Thổ Thuận nhà ta là người trung thực, làm việc cũng chăm chỉ, cho Thổ Thuận nhà ta làm với, bảo đảm sẽ không khiến cho ngươi bận lòng đâu."
"Nhà ta không có thứ gì tốt để tặng cả, đây đều là trứng gà do nhà trong nhà chúng ta đẻ, bình thường ta để dành lại, nhà ngươi lấy vài quả về nấu ăn đi..."