"Sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi." Tô Mộc Lam nói: "Ta ở bên này có hơi bận rộn, lại bị thương ở chân cho nên cũng chưa đi thăm ngươi được, gần đây ngươi ở nhà có ổn không?"
"Không sao, cuộc sống của ta vẫn ổn… Phụ mẫu đều giao đất của hai người họ cho ta trồng trọt, hai ca ca và tẩu tử cũng rất chăm sóc bọn ta, chuyện ăn uống là không có vấn đề gì."
"Cha ta và hai ca ca cũng nói với lý chính của thôn Lưu gia để cho Đại Hổ và Nhị Hổ được đi học đường gia tộc để đọc sách, coi như là có thể nhận biết được mấy chữ."
Lưu thị khi nói những lời này thì trên mặt đều tràn đầy ý cười, ánh mắt cũng so với lúc trước ở trong nhà Bạch Hữu Quang càng thêm lấp lánh sáng ngời.
Quan trọng nhất là Tô Mộc Lam nhìn khuôn mặt của Lưu thị bây giờ có vẻ mượt mà hơn trước một chút.
Vẫn luôn có câu nói, tâm trạng thoải mái thì cơ thể sẽ béo ra.
Tâm trạng này có thể là tính tình của con người, cũng có thể chỉ hoàn cảnh sống củba người đó.
Suy nghĩ nhiều việc, cả ngày đều có tâm lý nặng nề, thì tất nhiên không thể ăn ngon ngủ ngon được, không thể tránh khỏi sẽ càng thêm gầy yếu.
Nếu là mỗi ngày trôi qua suôn sẻ, sống hạnh phúc vui vẻ thì tất nhiên sẽ béo thêm một chút.
Cuộc sống của Lưu thị ở Lưu gia có vẻ như tốt hơn rất nhiều so với những ngày ở trong gia đình Bạch Hữu Quang, cho nên mới "béo hạnh phúc" thêm.
Bạn tốt sống vui vẻ thì đương nhiên Tô Mộc Lam cũng rất vui vẻ, liên tục gật đầu: "Sống thoải mái là được rồi, không có chuyện gì là không thể qua được, đừng luôn giữ mọi thứ ở trong lòng."
Hòa ly về nhà, những người trong nhà Lưu thị thì tất nhiên là sẽ đứng về phía nàng, cũng sẽ không nói gì cả, nhưng trên thế giới này vẫn luôn không thiếu mấy người thích ba hoa và xen vào chuyện nhà khác, lúc nào cũng thích bàn tán sau lưng và luôn muốn soi mói sâu thêm.
"Tẩu tử yên tâm, ta hiểu mà."
Lưu thị cười nói: "Chuyện tới bây giờ thì ta cũng đã nghĩ thoáng hơn rồi, cuộc sống là của mình, người bên ngoài muốn nói gì thì cứ để người ta nói đi, dù sao bất kể bọn họ nói cái gì thì ta cũng sẽ không mất thêm một miếng thịt nào cả."
"Đúng rồi, lúc này đến xem tẩu thì ta cũng không biết nên mang cho tẩu đồ gì cả, trong nhà có ổ thỏ con bắt được từ nhà Nhị thúc, có hai con đã lớn rồi còn có bốn con thỏ con, mấy con lớn thì chắc sang năm mới là sẽ ăn được, còn mấy con nhỏ này thì để cho bọn trẻ nuôi, xem như là có cái để chơi đùa vậy."
Lưu thị vừa nói chuyện vừa mở sọt trúc ở bên cạnh ra, để lộ ra một màu trắng như tuyết ở bên trong.
Tất cả đều là con thỏ màu trắng, không có màu pha tạp nào khác, tất cả đều mềm mại và mập mạp, nhìn vào bộ dạng của hai con thỏ lớn thì ước chừng nặng hai đến ba cân, còn lại mấy con thỏ con thì chắc cũng vừa sinh được tầm một tháng, bé xíu, cuộn mình tụm vào một chỗ.
Thấy nắp sọt tre bị nhấc lên, có ánh sáng lọt vào, nên mấy con thỏ con nâng đầu lên dò xét, chân trước cũng nâng lên.
Trông cực kì đáng yêu.
Tô Mộc Lam nhịn không được vươn tay vuốt ve một đoàn tuyết trắng kia, cười nói: "Bốn đứa nhỏ mấy hôm trước còn lẩm bẩm là có nên nuôi mèo hay là chó gì đó không, ta và Bạch Thạch Đường cũng đang suy nghĩ xem nên nuôi con gì thì tốt."
"Vừa lúc ngươi đưa tới nhiều con thỏ như vậy, lần này thì mấy đứa nhỏ có chuyện để làm rồi."
Bốn đứa nhỏ ngày thường luôn đi đọc sách ở học đường, sau khi trở về thì cũng không có nhiều việc nhà, công việc trong ruộng đất cũng không có gì để bận rộn, chỉ phải đọc sách nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Nuôi dưỡng một số động vật đối với trẻ em là cực kì hợp lý.
"Tẩu thích là được rồi, mấy con thỏ này sinh con rất nhanh, ta thấy hai con thỏ trong nhà ta bụng cũng lại lớn rồi, chờ tới sang năm lại sinh thêm một ổ nữa, một lần sẽ thêm bảy tám con đấy."
Lưu thị cười nói: "Cha ta còn nói là có nên trước khi đến tết thì mang con thỏ lớn đi lên chợ để bán và mua chút thức ăn cho bọn nhỏ hay không, cũng coi như là phần thưởng cho bọn nhỏ vất vả đi tìm cỏ để nuôi mấy con thỏ này."