"Tô tẩu tử nói những lời này là quá khách khí với ta rồi, đây đều là chuyện nên làm." Lục Văn Tình cũng rất tôn trọng Tô Mộc Lam, sự lo lắng của nàng bây giờ cũng là thật lòng…
Dặn dò Tô Mộc Lam nên cố gắng dưỡng thương, kiêng ăn các đồ ăn không tốt cho vết thương, sau đó chỉ cho nàng cách dùng những loại thuốc mỡ này, cằn nhằn nói rất nhiều.
Buổi trưa dùng cơm ở nhà của Tô Mộc Lam, sau đó buổi chiều liền thu xếp một chút chuyện quyên góp cho học đường gia tộc.
Mãi cho đến khi mặt trời đã ngả về phía tây thì Lục Văn Tình mới rời khỏi nhà của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam đi lại khó khăn nên đã để Bạch Thạch Đường thay mặt nàng ra ngoài tiễn khách.
Đợi đến khi xe ngựa đã đi xa thì Bạch Thạch Đường quay lại trong sân, rót thêm một ít trà nóng vào chén cho Tô Mộc Lam: "Lục chưởng quầy và huynh trưởng của nàng ấy thật sự rất biết làm việc."
Là lời khen ngợi nhưng chỉ là từ miệng của Bạch Thạch Đường nói ra thì lại không có ý khen mà ngược lại có chút thở dài.
Lục Cảnh Nghiễn mới có mười tám tuổi, Lục Văn Tình cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà đã có thể suy nghĩ chu đáo, làm việc ổn thỏa như vậy, thì chỉ có thể nói là đã trải qua đủ mưa gió trong cuộc sống.
"Huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, lại còn bị người thân tính kế, chắc hẳn cũng là rèn luyện mà ra." Tô Mộc Lam cũng cảm thán một câu.
Bởi vì đã được mài giũa cho nên thái độ đối nhân xử thế rất tốt.
Huynh muội Lục thị là như thế, vậy Tô Mộc Lam thì sao…
Trước khi hắn rời khỏi nhà thì Tô Mộc Lam mặc dù cũng được coi như là cần cù nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương bình thường mà thôi, nhưng bây giờ Tô Mộc Lam đã có thể lên được phòng khách và xuống được phòng bếp, xử lý mọi việc trong ngoài đều vô cùng ổn thỏa.
Những thăng trầm và khó khăn mà nàng phải trải qua sợ là cũng có vô số.
Bạch Thạch Đường chợt cảm thấy chua xót trong lòng, liền đứng dậy: "Ta đi nấu canh xương ống heo, buổi tối ngươi uống nhiều một chút."
"Được."
Tay nghề nấu nướng của Bạch Thạch Đường vốn dĩ là không cần phải chê, món xào, món canh, tất cả đều vô cùng thuần thục, Tô Mộc Lam ăn uống cũng rất thoải mái.
Chỉ là mặc dù đối với gia đình nhà nông bình thường thì vẫn có chuyện nam tử xuống bếp nấu cơm, nhưng nếu trong nhà đã có nữ nhân biết nấu cơm thì nam tử phần lớn sẽ không vào bếp nữa.
Bạch Thạch Đường trong chuyện này thì gần như bữa nào cũng tự mình vào bếp, hơn nữa còn làm đồ ăn dựa theo khẩu vị của Tô Mộc Lam, đúng là đã làm hết sức mình.
Là người bệnh thì nàng đương nhiên được dưỡng thương, nhưng Bạch Thạch Đường làm được như vậy thì cũng khiến Tô Mộc Lam thấy ấm áp trong lòng, nàng nhìn về phía Bạch Thạch Đường: "Mấy ngày nay thật sự là vất vả ngươi rồi."
"Nói gì vậy, đây đều là chuyện nên làm." Bạch Thạch Đường cười không đồng ý, sau đó buộc chặt tạp dề và đi vào phòng bếp bận rộn.
Chuyện Lục Văn Tình quyên góp tiền bạc và sách vở bút mực cho học đường gia tộc mới một hai ngày mà đã lan truyền khắp thôn Bạch gia.
Những người trong thôn biết được chuyện này đều liên tục khen ngợi.
"Lục chưởng quầy làm ăn lớn mà tấm lòng cũng tốt như vậy."
"Đúng vậy, chi ra hào phóng như vậy, lần này không những có thể tiết kiệm chi phí sách vở của mấy đứa nhỏ nhà chúng ta mà ngay cả tiền trả hàng tháng cho tiên sinh cũng không cần nhà thờ tổ đưa nữa."
"Gia đình Lục chưởng quầy giàu có như vậy cũng là có nguyên nhân cả thôi, người có tấm lòng như vậy đều xứng đáng giàu sang."
"Ôi ôi ôi, Lục chưởng quầy vừa hào phóng lại vừa lương thiện nhưng các ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ xem, vì sao Lục chưởng quầy lại muốn quyên góp cho học đường gia tộc của thôn chúng ta, tất cả đều là nể mặt Tô thị đấy."
"Đúng vậy, nói đến nói đi thì chúng ta đều là hưởng ké phúc của nhà Tô thị."
"Cũng không thể vô duyên vô cớ nhặt lợi ích lớn như vậy được, trong lòng chúng ta phải ghi nhớ rõ ràng ai là người tốt để sau này biết nên hướng về ai."
"Đó là đương nhiên…."