Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 469: Không kén ăn




"Đất ruộng này coi như là tài sản để lại sau này cho bọn nhỏ, về sau nếu có chuyện gì thì cũng có thể phát huy tác dụng, Mễ Đậu sau này còn phải đi đọc sách ở học đường, lúc sau có thể còn phải đi thi công danh, ruộng đất này vẫn nên là có một ít."

Hàm ý là tuy rằng nàng nói sẽ nhận lấy nhưng cũng sẽ không tính toán giữ làm của riêng mà sẽ lưu trữ để sau này đưa cho bọn nhỏ.

Bạch Thạch Đường đang muốn mở miệng nói sau này hắn cũng sẽ mua cho bọn nhỏ, nhưng suy nghĩ một lúc thì vẫn nuốt câu này xuống.

Mặc dù bây giờ Tô Mộc Lam đang ở nhà nhưng tài sản của nàng thì đều trải rộng khắp nơi, mỗi tháng đều có thu nhập cố định nên chắc hẳn cũng không quá để ý năm mươi mẫu ruộng đất này.

Hơn nữa hắn cũng vừa mới trở về, nói nhiều thì cũng có vẻ hơi giả dối.

Tô Mộc Lam lúc này coi như cũng đã nhận lấy, còn về phần nàng ấy xử lý như thế nào thì đó cũng là chuyện của nàng ấy.

Bạch Thạch Đường không phản đối, chỉ uống sạch chén trà trong tay sau đó rót thêm một chén mới.

"Hôm nay đi đến tiêu cục, cũng gặp mặt Lý chưởng quầy để nói chuyện phiếm."

Bạch Thạch Đường nói: "Con đường áp tải lúc trước đi cũng không tính là yên bình, ngoại trừ ta ra thì cũng đã có thêm vài người nữa gặp chuyện, Lý chưởng quầy cảm thấy tiêu cục đúng là không dễ làm ăn, đã cùng với tỷ phu nhà mình hợp tác triển khai việc làm ăn liên quan đến vận chuyển bằng thuyền."

"Tiêu cục ngày trước cũng coi như là không còn nữa, mấy người còn lại cũng đã tự về nhà, có người làm ruộng, có người làm ăn buôn bán nhỏ, nghe nói cuộc sống cũng khá tốt."

Tô Mộc Lam liền theo lời nói của hắn hỏi một câu: "Vậy còn ngươi…."

"Dự định sau này sẽ làm nghề nghiệp gì?"

Bạch Thạch Đường lần này trở về, nói là lúc trước đi làm thuê ở thương hội đã tích góp được một số tiền, nhưng bây giờ vừa mua trâu lại vừa mua đất, tiêu tốn cũng không ít, vẫn phải tính về lâu về dài.

Hiểu được dự định sau này của đối tác thì trong lòng nàng cũng coi như có cái để tính toán.

"Ta vẫn còn đang suy nghĩ thêm về chuyện này." Bạch Thạch Đường suy tư nói: "Tiêu cục đã không còn nữa, mà cho dù tiêu cục bây giờ vẫn hoạt động thì việc chạy qua chạy lại vừa nguy hiểm mà mỗi lần đi lại phải tốn mấy tháng thậm chí nửa năm, không thích hợp cho lắm."

"Ta có suy nghĩ là tạm thời ở nhà xem xét thêm mấy việc có thể làm, hơn nữa cũng sắp tới năm mới rồi, cho dù có kế hoạch gì thì nhanh nhất cũng phải chờ đến năm sau mới thực hiện được."

"Ý của ta vẫn là xem xét kỹ càng hơn và đánh giá chính xác xem đâu là cách tốt nhất."

Nữ tử sợ lấy nhầm phu quân, nam tử sợ đi sai đường, có những chuyện một khi đã bắt đầu thì chỉ sợ trong một thời gian ngắn sẽ không thể dễ dàng thay đổi, phải cân nhắc kỹ càng và quyết định cẩn thận mới được.

Hơn nữa Bạch Thạch Đường cũng có hai đến ba năm không ở nhà, rất nhiều thứ ở xung quanh cũng đã thay đổi, cần dành thời gian để tìm hiểu và những mối quan hệ lúc trước cũng phải từ từ kết giao lại.

Có thể nói, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tô Mộc Lam gật đầu: "Mài dao cũng sẽ không chậm trễ việc chặt củi, mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ đến."

"Ừm." Bạch Thạch Đường trả lời, sau đó lại nhìn trời bên ngoài: "Sắc trời bây giờ cũng không còn sớm nữa, chắc hẳn bọn nhỏ cũng sắp quay về rồi, buổi tối muốn ăn món gì?"

"Đều được." Tô Mộc Lam cười nói: "Ta không kén ăn."

Hơn nữa tài nấu nướng của Bạch Thạch Đường cũng khá tốt, thật sự không quan trọng việc ăn cái gì.

"Khi ta trở về có mua một ít thịt, buổi tối sẽ làm thịt chiên giòn, sau đó lại xào thêm hai món rau, và làm bánh trứng rau chân vịt vậy."

Rau chân vịt vào mùa đông ăn rất vừa lúc còn non, cắt ra trộn cùng trứng với bột mì, nhào thành bánh mềm, vừa thơm nức vừa mềm mại, ăn rất ngon.

"Được." Tô Mộc Lam gật đầu.