Chống nạng đến đầu sân để xem thì Tô Mộc Lam thấy Bạch Thạch Đường đang dắt một con trâu trở về, đằng sau còn kéo theo một chiếc xe cải tiến hai bánh.
Hoàn toàn mới.
Và trâu cũng là toàn thân một màu đen, lông mịn màng và bóng loáng, cơ thể nhìn rất khỏe mạnh béo tốt, là một con trâu trưởng thành, hơn nữa còn vô cùng khỏe mạnh.
Nhìn thấy Tô Mộc Lam, con trâu kia còn kêu lên một tiếng, giống như là đang chào hỏi vậy.
"Trâu nhìn thật sự không tồi." Tô Mộc Lam nói.
"Ừ, đi dạo khắp các nơi bán gia súc trong huyện thành mới tìm được một đầu nhìn cũng được, chỉ là so với những con trâu khác thì giá đắt hơn hai phần, nhưng dù sao cũng là tiền nào của nấy, mua đắt một chút cũng không tính là thiệt thòi." Bạch Thạch Đường trả lời, sau đó buộc trâu vào cái cọc mà lúc sáng khi thức dậy hắn đã đóng ở đó.
Sau đó lại lót ở chân tường một ít rơm rạ khô, xem như là làm một cái ổ cho con trâu.
Bên trong máng thức ăn thì đổ thêm một chút nước, bỏ rơm rạ vào sau đó bỏ thêm một nắm đậu đen.
Sau một ngày đứng ở chợ bán gia súc thì con trâu này chắc là cũng có chút đói bụng, nên dùng cái mũi ngửi một chút sau đó bắt đầu nhai rơm.
Bạch Thạch Đường cũng dừng xe cải tiến ở một chỗ trong sân, rồi chuyển mấy sọt trúc trong xe vào nhà chính, sau đó mới đi múc nước rửa chân tay và mặt mũi.
Đi một chuyến lên huyện thành, khi trở về đã mặt xám mày tro.
Tô Mộc Lam thấy thế liền tự mình chống nạng trở về nhà chính trước, xách ấm trà đang bốc hơi nóng trên bếp lò xuống, rót một chén trà cho Bạch Thạch Đường.
"Cảm ơn." Bạch Thạch Đường tiếp nhận cái chén, uống liên tiếp hai chén trà nóng sau đó mới thở dài một hơi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì Bạch Thạch Đường liền cầm cái sọt kia đến cho Tô Mộc Lam xem.
"Đây là dây hoa buộc tóc mà Thủy Liễu muốn, còn đây là châu chấu được đan bằng tre mà Lập Hạ muốn, đây là túi lưới của Trúc Diệp, và đây là mực viết mà Mễ Đậu muốn tặng cho tiên sinh, còn đây…."
Bạch Thạch Đường cầm ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Tô Mộc Lam: "Đây là thuốc mỡ trong hiệu thuốc trên huyện thành, nói là thuốc tốt nhất để trị những vết thương do té ngã bị bầm dập, một ngày bôi hai lần, giảm đau tiêu sưng."
"Cảm ơn ngươi." Tô Mộc Lam cũng nhận lấy không hề khách khí, sau đó nói cảm ơn với Bạch Thạch Đường.
"Còn có cái này nữa, ngươi cầm lấy." Bạch Thạch Đường lại đưa một tờ giấy vuông vắn qua.
Tô Mộc Lam thấy trên tờ giấy hình như có chữ viết gì đó, có chút ngạc nhiên nhận lấy: "Đây là gì vậy?"
"Hôm nay ta đi chỗ trạm môi giới nhà đất xem có ruộng tốt được bán ra hay không, vừa lúc có mấy mảnh ruộng tốt nên đã mua năm mươi mẫu."
Bạch Thạch Đường trả lời: "Năm mươi mẫu này ở phía đông huyện thành, cách nhà chúng ta hơi xa, nhưng mà ta đã đi xem qua rồi, ruộng đất đều có phẩm chất tốt, đều là ruộng cấp bậc "Thiên", có thôn trang giúp đỡ xử lý nên mỗi năm phải trừ đi một phần lợi nhuận, thuê người làm ruộng thì cũng mất tầm bốn phần, trừ đi hai phần nộp thuế, thì hàng năm cũng có thể lấy được ba phần lợi nhuận, cứ hai mùa xuân thu thì lợi nhuận sẽ tự động được gửi vào tiền trang trên huyện thành để quản lý."
"Đến lúc đó cầm khế đất và con dấu này tới là có thể lấy bạc, nếu là muốn bán ruộng đất thì cầm con dấu và khế đất đi chỗ trạm môi giới nhà đất là có thể bán, cũng rất thuận tiện."
"Ba phần lợi nhuận nhìn thì có vẻ không cao lắm, nhưng tất cả mọi chuyện đều được thôn trang xử lý ổn thỏa, việc nộp thuế cũng không cần phải quan tâm, xem như là ngồi không kiếm lời rồi, cứ như vậy thì hàng năm cũng coi như có một khoản thu nhập cố định, cái khác không nói nhưng tiền ăn uống hàng ngày cũng coi như đủ rồi."
"Khế đất này ngươi cầm lấy, tiền thu hàng năm thì giữ lại làm vốn riêng, coi như là người làm phụ thân như ta tỏ lòng biết ơn đối với việc ngươi đã lo lắng chăm sóc mấy đứa nhỏ hai năm nay."
Nhìn Bạch Thạch Đường nói như vậy thì Tô Mộc Lam suy nghĩ trong một lúc, sau đó nhận cả con dấu mà Bạch Thạch Đường đưa qua.
"Vậy được, ta liền tạm thời thu trước." Tô Mộc Lam trả lời.