Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 467: Thật là đáng giận




Thứ hai là có người đứng đằng sau Ngô Trác Viễn, vì vậy hoàn toàn không cần giữ lại chút thể diện cho ông.

Nếu là điều phía trước thì chuyện này có chút khó khăn….

Đều nói là người ngang ngược sợ người ngu ngốc, hành động choáng váng của Ngô Trác Viễn quả thực là một chuyện phiền phức, không có cách nào thương lượng được, giống như tảng đá bên trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, mềm cứng gì cũng không ăn thua.

Nếu là điều phía sau thì chuyện này càng khó khăn hơn.

Có thể nắm chắc tới mức thể diện của Lục Tề Thuận là ông đây cũng không nể mặt thì người này có chỗ dựa rất vững chắc.

Dù sao ở một nơi hẻo lánh như vậy mà đột nhiên có một cửa hàng làm ăn buôn bán tốt, hơn nữa đồ ăn cũng mới lạ, có khi nào là cửa hàng của một vị thiên kim nhà giàu hoặc là một vị công tử nào đó tùy tiện chơi đùa buôn bán để giết thời gian hay không.

Xem ra muốn cùng Ngô Ký hợp tác để Tề Thuận Trai có thể nâng tầm cao hơn thì cũng không phải là chuyện nói hai ba câu đơn giản như vậy.

Lục Tề Thuận cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu.

Tên sai vặt đứng ở bên cạnh thấy bản thân nói xong mà Lục Tề Thuận cũng không trả lời, hơn nữa sắc mặt càng thêm khó coi thì cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ hậm hực im miệng.

Sau một lúc lâu thì Lục Tề Thuận mới ngẩng đầu lên: "Đi, trở về."

"Lão gia không đi bàn chuyện làm ăn nữa sao?" Tên sai vặt vừa đặt ghế xuống, đỡ Lục Tề Thuận lên xe ngựa, vừa hỏi.

"Tình huống này còn có thể bàn sao?" Lục Tề Thuận hừ lạnh một câu.

"Là tiểu nhân lắm miệng." Tên sai vặt vội vàng dừng miệng, ngồi ở phía trước xe ngựa, dặn dò xa phu đánh xe đi về phía huyện thành.

Bánh xe lọc cọc chuyển động, Lục Tề Thuận ở trong xe ngựa nghe mấy âm thanh như vậy càng thêm cảm thấy phiền lòng, buồn bực vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Nhưng lúc này đang đầu mùa đông, gió lạnh thấu xương, cây cối ở hai bên đường cũng trụi lủi, có thể nói là không có tí sức sống nào.

Lục Tề Thuận nhìn một lúc cũng thấy không thú vị, liền buông rèm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.

Chỉ là vừa nhắm mắt lại thì lại nhớ tới khuôn mặt của những lão già mặt dày vô liêm sỉ, nâng cao giẫm thấp ở trong gia tộc họ Lục.

Những lão già này lúc trước còn luôn vây quanh ông, giẫm đạp hai huynh muội Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình xuống bụi bặm, nhưng bây giờ nhìn thấy việc buôn bán của Thất Lý Hương phát triển náo nhiệt thì lại quay ngược đứng ở phía của hai tiểu súc sinh kia, chỉ trích người làm thúc thúc như ông không đúng.

Cho nên ông không thể không tìm cách để nâng cao việc kinh doanh của Tề Thuận Trai trở nên tốt hơn, phải đến loại địa phương này để bị một tên nhà quê gây khó khăn.

Thật sự là đáng giận!

Lục Tề Thuận mở to hai mắt, cắn chặt răng.

Nắm chặt hai tay đập vào ghế đang ngồi, khiến cho cả xe ngựa chấn động run rẩy.

Khiến cho tên sai vặt và xa phu giật mình nhìn nhau, trên khuôn mặt đều tràn đầy sự lo lắng.

Đặc biệt là tên sai vặt, sự lo lắng trên khuôn mặt càng nặng nề hơn.

Hắn là người đi theo bên cạnh Lục Tề Thuận, nếu tâm trạng của Lục Tề Thuận không tốt thì sẽ thường xuyên quát lớn hắn, nhìn tư thế như này thì chỉ sợ hôm nay lại là một chuỗi dài chửi rủa.

Nhưng mà nói đi nói lại, cho dù đã mất việc làm ăn của Thuận Ý Trai thì bây giờ ông ta cũng chỉ cần trông coi tốt việc buôn bán của Tề Thuận Trai cũng có thể sống tốt rồi, không biết vì sao cứ luôn nhìn chằm chằm vào bên đại phòng làm cái gì nữa.

Chuyện tranh giành quyền lực ở trong gia tộc cũng không biết cuối cùng thì có cái gì tốt, trên người cũng không béo thêm mấy cân thịt, trong túi lại càng không nhiều thêm được nửa nén bạc.

Thật đúng là không biết lão gia nhà mình cuối cùng thì đã có suy nghĩ sai lầm ở đâu rồi.

- ---

Đến buổi trưa thì Bạch Thạch Đường vẫn còn chưa trở về, Bạch Thủy Liễu liền dẫn bọn nhỏ đi nấu cơm trưa.

Mì sợi đã được làm sẵn, sợi mì mỏng, có thể làm súp mì để ăn.

Nước sốt thịt xào đậm đà, thịt cũng nhiều, ăn cùng với bắp cải muối cay và củ cải ngâm giấm cũng rất ngon miệng.

Mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây thì Tô Mộc Lam mới nghe thấy tiếng kêu của con trâu.