Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 466: Là người ngu ngốc




Lục Tề Thuận chính là đệ đệ của Lục Thuận Ý, cũng chính là thúc thúc của Lục Văn Tình.

Chuyện giữa Thuận Ý Trai và Tề Thuận Trai thì Ngô Trác Viễn cũng biết đôi chút, vốn dĩ hắn vẫn luôn khinh thường loại thủ đoạn không lên được mặt bàn như vậy, hơn nữa Lục Văn Tình cũng là đối tác làm ăn với Tô Mộc Lam vì vậy đương nhiên nàng cũng là bạn bè của Ngô Trác Viễn.

Kẻ thù của bạn bè thì tất nhiên cũng là kẻ thủ của mình rồi.

Ngô Trác Viễn chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, cửa hàng này kinh doanh gì vậy? Bán trà sao?"

Ngô Trác Viễn đúng là chưa từng nghe qua Tề Thuận Trai sao?

Người làm ăn buôn bán sao có thể không biết Tề Thuận Trai được?

Nhưng Ngô Trác Viễn này lại nói là không biết, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có một nguyên nhân.

Đó là nhìn thấy ông là chưởng quầy của Tề Thuận Trai tự mình đến cửa hàng bàn chuyện làm ăn nên trong lòng sinh ra kiêu căng, cố ý muốn chèn ép ông để thể hiện bản lĩnh của mình.

Lục Tề Thuận nhẫn nại giải thích: "Không giấu gì Ngô chưởng quầy, Tề Thuận Trai cũng làm buôn bán đồ ăn, còn ta chính là chưởng quầy của Tề Thuận Trai, họ Lục."

"Ồ, là Lục chưởng quầy sao, ngưỡng mộ đã lâu." Ngô Trác Viễn thản nhiên trả lời một câu.

Lục Tề Thuận thấy thế trong lòng cũng có chút không hài lòng nhưng trên mặt thì vẫn nở nụ cười: "Việc buôn bán của Ngô chưởng quầy thật sự là không tệ, so với bên Tề Thuận Trai của ta thì càng náo nhiệt hơn."

Ngô Trác Viễn nhìn trái nhìn phải sau đó cười cười: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy việc làm ăn của Ngô Ký rất tốt."

"…."

Lục Tề Thuận đột nhiên có chút hoang mang.

Mấy lời nói khen việc làm ăn của đối phương tốt thì dù thế nào cũng nhìn ra được là lời nói khách sáo, chỉ cần không phải là ngu ngốc thì đều sẽ khiêm tốn hai câu, nói mấy lời như không đúng, không phải, quá khen này nọ chứ.

Ngô Trác Viễn này trả lời như vậy làm cho ông lúc này cũng không biết phải nói thêm cái gì.

Sau khi họ nhẹ hai tiếng thì Lục Tề Thuận mới tìm được lời nói: "Ngô chưởng quầy làm ăn tốt như vậy thì không biết có muốn cân nhắc hợp tác với Tề Thuận Trai chúng ta để kinh doanh hay không, cung cấp đồ ăn của Ngô Ký mang bán ở Tề Thuận Trai để lấy tiền lãi, như vậy thì việc kinh doanh của Ngô Ký chắc chắn sẽ nâng lên một tầm cao mới, không biết Ngô chưởng quầy có suy nghĩ như thế nào?"

"Này…." Ngô Trác Viễn bắt đầu gãi lỗ tai.

"Lục chưởng quầy vừa rồi cũng đã nói, Ngô Ký của ta làm ăn còn tốt hơn Tề Thuận Trai, vậy thì bây giờ ta mang đồ ăn sang Tề Thuận Trai để bán thì chẳng phải là không bằng để lại Ngô Ký bán còn hơn sao? Ta mang đồ ăn đi Tề Thuận Trai làm gì?" Lục Tề Thuận lại bị nghẹn một chút.

"Lục chưởng quầy vẫn là mời trở về đi, nơi này của ta là mở cửa hàng để làm ăn, buôn bán là để kiếm tiền, cũng không phải là thấy ai làm ăn không tốt thì đi giúp đỡ."

Ngô Trác Viễn chắp tay, quay đầu liền đi về viện phía sau.

Lưu lại Lục Tề Thuận ở trong cửa hàng sững sờ một lúc lâu, sau đó dưới sự nhắc nhở của tên sai vặt ở bên cạnh mới phục hồi lại tinh thần và đi ra khỏi cửa hàng.

"Lão gia, ngài đừng nóng giận." Tên sai vặt ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đều có câu nói miếu nhỏ nhưng yêu ma kiêu ngạo, cửa hàng Ngô Ký này không lớn nhưng họ Ngô kia cũng quá kiêu căng rồi, thực sự coi mình là cây cổ thụ lớn, cũng không nhìn xem một cửa hàng nhỏ bé như vậy thì ngay cả xách giày cho Tề Thuận Trai của chúng ta cũng không xứng!"

Đúng là ngay cả xách giày cũng không xứng nhưng Ngô Ký này làm ăn đúng là rất tốt.

Bằng không ông cũng không hạ mình đến đây một chuyến.

Chỉ là thái độ này của Ngô Trác Viễn khiến ông có chút không hiểu rõ.

Tốt xấu gì thì ông cũng là chưởng quầy của Tề Thuận Trai, lại là người nhà họ Lục, việc bàn bạc buôn bán này ít nhiều cũng sẽ phải nể mặt một chút, nhưng Ngô Trác Viễn ngay lúc đầu đã không cho ông mặt mũi, nói chuyện ngang ngược như vậy, nửa phần tình cảm cũng không lưu lại….

Như vậy thì chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là Ngô Trác Viễn này là một người có kiến thức hạn hẹp, hơn nữa còn là người ngu ngốc.