Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 463: Đi huyện thành




"Thời gian này sức khỏe của cha nương cũng không được tốt, đã vào mùa đông rồi, phải đưa cha mẹ lên trên huyện thành để đại phu khám xem thế nào, sau đó mua chút thuốc bổ về."

Bạch Kim Bắc khi sinh ra được coi là đứa con đến vào lúc tuổi đã già, phụ mẫu của Bạch Kim Bắc bây giờ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, ở trong thôn đã coi như là người cao tuổi….

"Được." Bạch Kim Bắc gật đầu.

Bên này, sau khi tiễn phu thê Bạch Kim Bắc và Phùng thị, thì Bạch Thạch Đường rót thêm ít nước trà nóng vào chén trong tay của Tô Mộc Lam, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp trong đất.

Sau khi đã hoàn thành thì hắn bỏ đồ vật thừa vào trong lều chứa đồ ở vườn, sau đó tìm hai thanh gỗ to bằng cánh tay và ngồi ở đó lấy đao đẽo gọt.

Tô Mộc Lam chỉ cho rằng là hắn cảm thấy trong sân cần làm thêm đồ đạc gì đó, nên cũng không để ý, chỉ ôm chén trà ngồi tại chỗ uống.

"Ngày mai ta muốn đi lên trên huyện thành một chuyến."

Bạch Thạch Đường đột nhiên mở miệng: "Nếu đã trở lại thì cũng nên đi đến tiêu cục một chuyến, coi như là báo bình an cho mọi người."

"Hơn nữa, ta thấy công việc dưới ruộng trong nhà cũng không nhiều lắm, nhưng đôi khi vào lúc có việc gì cần làm, hoặc cần đi ra ngoài thì cũng không thuận tiện cho lắm, nên ta muốn mua một con trâu về, sau đó làm thêm một cái xe cải tiến hai bánh, đi đâu hay làm gì thì cũng thuận tiện hơn một chút."

"Trong sân vẫn còn chỗ trống, ta dọn dẹp một chút sau đó dựng một cái chuồng trâu, đến lúc mua trâu về thì việc cho ăn và dọn dẹp cũng là ta làm."

Đối với nhà nông mà nói, trâu là một công cụ vô cùng quan trọng.

Cày ruộng, kéo xe, có thể sử dụng được vào nhiều việc.

Mà đối với Tô Mộc Lam thì cũng có chuyện buôn bán ở trên trấn và trên huyện thành, rất nhiều đồ vật trong nhà thỉnh thoảng cũng phải đi lên trên huyện thành để mua, Bạch Mễ Đậu cũng đọc sách ở học đường thì sau này cũng phải thi lên trên huyện thành, như vậy thì trong nhà có một xe trâu thì tất nhiên là thuận tiện hơn nhiều.

Ví dụ như nàng lúc trước nếu có xe trâu thì cũng không đến nỗi bị trật chân vì mang theo một cái giỏ trúc nặng như vậy.

"Được." Tô Mộc Lam gật đầu.

"Ngươi có thứ gì muốn mua hay không?" Bạch Thạch Đường hỏi.

"Lần trước lên huyện thành đã mua không ít rồi, bây giờ cũng chưa thấy thiếu cái gì…" Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút rồi nói: "Xem bọn nhỏ có thứ gì muốn mua hay không đi."

"Được." Bạch Thạch Đường cúi đầu, tiếp tục cắt gọt thanh gỗ trong tay.

Mặt trời hơi ngả về phía tây.

Trong viện liền bắt đầu hơi lạnh, Bạch Thạch Đường đỡ Tô Mộc Lam vào trong phòng ngồi trên giường đất, sau đó lại sợ nàng lạnh nên nên đã rót một cốc nước nóng cho nàng để ôm vào trong lòng.

Chờ tới khi bọn nhỏ trở về thì Bạch Thạch Đường cũng hỏi một lượt xem ngày mai lên trên huyện thành có muốn tiện thể mua gì đó không, sau đó dẫn bọn nhỏ đi làm cơm chiều.

Con gà mà Hàn thị đưa cũng bị Bạch Thạch Đường giết luôn, buổi tối hầm canh cùng với nấm khô và mộc nhĩ mua về.

Mặc dù không có hương vị độc đáo như món gà hầm Tân Cương của Tô Mộc Lam nhưng nấm và mộc nhĩ đều rất tươi, hầm nhừ cùng với gà, ăn cũng rất ngon.

Đặc biệt để dành một ít súp và thịt gà để buổi sáng ngày mai sẽ nấu mì súp gà để ăn.

Sau khi ăn bữa sáng xong thì bọn nhỏ vẫn đi học như bình thường, Bạch Thạch Đường thì thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Hôm nay trời âm u, mặt trời không lộ diện nên Tô Mộc Lam cũng không đi ra ngoài sân phơi nắng mà tính ở trong phòng ngồi.

Phùng thị sợ nàng nhàm chán nên tối hôm qua đã bảo Bạch Vĩnh Hòa chạy sang đưa cho nàng hai quyền sách.

Không phải là loại sách để học tập như tứ thư ngũ kinh mà là mấy quyển truyện được bán ở trong cửa hàng sách, tương tự như tiểu thuyết ở thời hiện đại, tối hôm qua Tô Mộc Lam có giở thử hai trang nhìn qua thì thấy cũng vô cùng thú vị, vì vậy chuẩn bị ngày hôm nay ở nhà đọc kỹ thêm.

Lúc này, Bạch Thạch Đường đi tới.

Tô Mộc Lam nghĩ rằng hắn muốn chào mình trước khi đi ra ngoài, nên cũng nói luôn: "Ngươi đi trên đường nhớ cẩn thận một chút."

"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, sau đó đưa đồ vật trong tay cho nàng.