Nếu như nói đây là mê tín thì cũng không đúng, vì dù sao cũng đều là ý định tốt, cũng không tốn kém bao nhiêu, làm mấy việc để cho trong lòng an tâm thì cũng không phải là không nên làm.
Hơn nữa Phùng thị vốn là người tùy tiện, không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, bây giờ lại liên tục lẩm bẩm nhắc tới mấy chuyện đó thì có thể thấy được lần này tẩu ấy rất coi trọng việc Bạch Vĩnh Hòa thi vào học đường trên huyện thành…
Mà phần để ý này thì Tô Mộc Lam cũng hiểu, với tính tình của Phùng thị thì cũng không phải vì thể diện của gia đình, cũng không phải ngóng trông đứa nhỏ có tiền đồ rộng mở, mà chỉ là muốn Bạch Vĩnh Hòa không bị thất vọng mà thôi.
Học tập gian khổ bao lâu, không chỉ đơn giản là thỏa mãn nguyện vọng của phụ mẫu và gia đình, mà chính bản thân cũng có mục tiêu và hy vọng.
Trả giá bao nhiêu vất vả, đến thời điểm có thể nhận được kết quả thì bản thân so với người nhà sẽ càng hạnh phúc hơn, hơn nữa cũng có cảm giác đạt được thành tựu.
Bạch Vĩnh Hòa hẳn là cũng ôm đầy kì vọng để tham gia kì thi.
Còn Phùng thị là hy vọng nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình sẽ vui vẻ khi thành công mà không phải là sự uể oải khi bị thất bại.
Tô Mộc Lam có thể hiểu được tâm tư lúc này của Phùng thị, gật đầu: "Nguyện ý đi cầu một chút cũng tốt, xem như khiến cho trong lòng an tâm hơn."
"Chính là vì như vậy." Phùng thị thấy Tô Mộc Lam hiểu được tâm tư của mình liền cười tủm tỉm gật đầu.
Hai gia đình ở đây nói chuyện một lúc thì người bên xưởng đến tìm Bạch Kim Bắc, vì vậy hắn liền đi trước sang xưởng trứng muối để xem xét một chút.
Còn Phùng thị nói chuyện thêm một lúc rồi cũng đi về trước.
Bạch Vĩnh Hòa sắp tan học rồi, nàng phải về sớm một chút để hầm canh cho đứa nhỏ này.
Việc đọc sách rất vất vả, phải bổ sung dinh dưỡng mới được.
Trước khi đi về thì Tô Mộc Lam gọi lại Phùng thị lấy chút bắp cải trong nhà mang về.
Tô Mộc Lam đã tự muối bắp cải cay, mô phỏng theo cách ướp của vùng Đông Bắc ở xã hội hiện đại, rất thích hợp ăn vào mùa đông, vừa chua vừa cay rất ngon miệng, mấy đứa nhỏ trong nhà và Bạch Vĩnh Hòa đều rất thích ăn.
Phùng thị cũng rất thích ăn, cầm bắp cải muối cay vui vẻ rời đi.
Vừa mới đi ra ngoài hai bước thì Bạch Kim Bắc đã đi theo về.
"Chuyện ở bên xưởng đã xong rồi sao?"
"Ừ, bận xong rồi, không phải chuyện gì lớn, chỉ là công cụ để vớt trứng bị hỏng, ta đi lấy đồ dự phòng cho bọn họ."
Xưởng trứng muối bên kia làm việc đều theo trật tự đã quy định, Bạch Kim Bắc chỉ hỗ trợ xử lý một số công việc lặt vặt.
"Vừa nãy ta thấy chàng và Bạch Thạch Đường nói chuyện rất vui vẻ, đều nói cái gì vậy?" Phùng thị hỏi.
"Chỉ là nói chút chuyện nhà mà thôi." Bạch Kim Bắc nói: "Lúc đầu ta còn đang nghĩ có nên nói chuyện với Bạch Thạch Đường về xưởng trứng muối hay không, dù sao phu thê vốn là một thể, hắn biết cũng bình thường, nhưng kết quả thì Bạch Thạch Đường lại nói với ta là xưởng này là của Tô thị, hắn không thích hợp biết quá nhiều, còn dặn dò ta sau này nếu có chuyện gì thì trực tiếp thương lượng cùng với Tô thị, không cần phải chào hỏi qua hắn."
"Nhìn tư thế giống như là hai người hợp tác sống chung nhưng mỗi người chỉ cần quan tâm việc của mình vậy." Phùng thị nở nụ cười.
"Lúc đầu ta cũng cực kì ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cẩn thận suy nghĩ lại, Bạch Thạch Đường rời nhà mấy năm nay, mọi chuyện trong nhà đều là Tô thị thu xếp, xưởng này cũng vậy mà cửa hàng ở trên thị trấn cũng thế, đều là tài sản do Tô thị xây dựng từ hai bàn tay trắng mà thành."
Bạch Kim Bắc nói: "Cuộc sống trong gia đình càng ngày càng khá hơn, lúc này Bạch Thạch Đường đột nhiên trở về, thì chắc chắn sẽ có một số người ở sau lưng nói Bạch Thạch Đường có số mệnh tốt, trở về hưởng phúc, nên Bạch Thạch Đường làm vậy để tránh bị nghi ngờ thì cũng là đúng thôi."
Không để cho những người đó ở sau lưng nói ba nói bốn, và quan trọng nhất là cũng không để Tô thị đã bận rộn làm việc hai năm nay không được tự nhiên.
"Vậy cũng đúng." Phùng thị gật đầu, sau đó lại đột nhiên nói: "Đúng rồi, hai ngày nay nếu chàng có rảnh thì đi một chuyến lên trên huyện thành để mua thêm chút giấy mực gì đó cho Vĩnh Hòa."