Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 460: Tìm đường ra




Nói đến chỗ Tô Mộc Lam ngược đãi mấy đứa nhỏ thì lông mày của hắn đều nhíu lại, chỉ đến khi nói đến Tô Mộc Lam tỉnh táo lại và làm tất cả mọi việc sau này thì lông mày lúc này mới chậm rãi giãn ra.

Nhưng khi nghe đến Bạch Khang Nguyên nói Tô Mộc Lam không muốn tái giá, lại nói tin tưởng hắn còn sống, có tình nghĩa thật sự đáng quý….

Thì Bạch Thạch Đường lại nhíu chặt lông mày lại.

Tối hôm qua Tô Mộc Lam thương lượng với hắn về việc chung sống sau này thì hiển nhiên là có chút không muốn làm phu thê với hắn, như vậy thì cái gọi là tình thâm chắc là muốn lấy hắn làm lá chắn để sau này có thể an ổn nuôi mấy đứa nhỏ sống qua ngày.

Chuyện khác chưa nói đến nhưng chỉ cần nhìn vào tình nghĩa này của nàng đối với mấy đứa trẻ thì thật sự không thể chê Tô Mộc Lam điều gì.

Hơn nữa, nàng chỉ là kế mẫu.

Còn làm hoàn hảo hơn người làm phụ thân như hắn….

Ánh lửa trong bếp khiến cho khuôn mặt của Bạch Thạch Đường đỏ bừng, cũng khiến cho ánh sáng trong mắt của hắn càng thêm thâm thúy.

Nồi canh hầm xương sườn đang sôi ùng ục, hơi nóng xen lẫn cùng hương thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp, dần dần bay ra ngoài sân.

Tô Mộc Lam ngồi trong sân hít cái mũi.

Phải nói là chỉ cần ngửi mùi thơm đã cảm thấy hương vị không tệ rồi.

Buổi sáng Tô Mộc Lam ăn uống không tốt, bây giờ ngửi thấy mùi thơm này thì cảm thấy có chút đói bụng.

Bạch Thạch Đường ở trong phòng bếp thấy canh xương sườn hầm đã gần được, liền nhào bột, sau đó đặt lên bếp hấp mấy cái bánh bột ngô.

Bánh hấp lúc bột chưa lên men nên sau khi chín sẽ không bị nhão, khi nhúng cùng ăn với canh sườn hầm thì cũng không đến mức bị ngâm nát.

Đợi cho bánh bột ngô gần chín thì bọn nhỏ cũng đã trở lại từ học đường.

Vừa vào sân thì bọn nhỏ lập tức vây quanh Tô Mộc Lam hỏi han ân cần.

"Canh sườn hầm sắp xong rồi, các con rửa chân tay rồi chuẩn bị ăn cơm trưa nào." Bạch Thạch Đường nhắc nhở nói.

"Vâng." Bốn đứa nhỏ vội vàng múc nước rửa tay, sau đó giúp đỡ chuẩn bị bàn ăn, bê ghế và bưng cơm ra.

Sau một lúc bận rộn thì một nhà sáu người cuối cùng cũng vây quanh bàn ăn để ăn cơm trưa.

Xương sườn được hầm nhừ, củ cải nấu mềm vừa phải, gia vị hầm xương cũng được cho phù hợp, nhìn chung thì nồi hầm xương sườn củ cải này vô cùng ngon miệng.

"Cha hầm canh sườn ăn ngon thật." Bạch Mễ Đậu cảm thán: "Có thể làm ngon gần bằng nương rồi."

"Cảm thấy ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút, trong nồi vẫn còn." Bạch Thạch Đường cười nói.

Bọn nhỏ đang phát triển cơ thể, nên khi nấu ăn thì Bạch Thạch Đường đã làm nhiều thêm một chút.

Đảm bảo đủ lượng đồ ăn.

Nhưng mà Bạch Mễ Đậu nói hắn hầm canh sườn đã gần như bắt kịp với tay nghề của Tô Mộc Lam.

Nói cách khác thì đồ ăn mà Tô Mộc Lam làm còn ngon hơn nhiều so với hắn làm.

Lúc nãy khi Bạch Khang Nguyên tới cũng đã nói tay nghề làm đồ ăn của Tô Mộc Lam rất tinh xảo, cũng dựa vào tay nghề này để hợp tác với người khác ở trên trấn mở cửa hàng Ngô Ký, buôn bán cũng không tệ.

Nhưng Bạch Thạch Đường nhớ rõ lúc trước khi Tô Mộc Lam mới gả vào thì tay nghề nấu ăn cũng không tính là tốt.

Chỉ có thể nói là miễn cưỡng ăn được.

Nhưng sau khi con người đi đến bước đường cùng thì cũng phải cố gắng tìm đường ra, có lẽ ở thời điểm kia Tô Mộc Lam cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ thêm ở phương diện này để tìm kiếm đường sống.

Bạch Thạch Đường nghĩ như vậy, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.

Tô Mộc Lam không chú ý đến cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy canh xương sườn hầm này rất ngon miệng, nên đã ăn nhiều hơn ngày thường nửa bát.

Buổi chiều, bọn nhỏ đến học đường, Bạch Thạch Đường thì dọn dẹp nhà cửa.

Một là dọn dẹp căn phòng mà hắn sẽ ở, những thứ cần thiết cũng phải mua thêm một chút.

Hai là dọn dẹp một chút trong sân.

Sau khi thu hoạch củ cải, bắp cải và rau cải ở vườn rau thì cần xử lý ruộng đất một chút, sau đó trồng thêm rau chân vịt mùa đông, thêm một số rau thơm để mùa đông có rau lá xanh để ăn.