"Được." Bạch Thạch Đường đồng ý, sau đó giúp đỡ Bạch Thủy Liễu làm bữa sáng…
Trước đây khi chưa lập gia đình với Tô Mộc Lam thì mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là do Bạch Thạch Đường lo liệu, những chuyện như nấu cơm này cũng không cần phải nói, tay chân của hắn vẫn là có chút nhanh nhẹn, chỉ để cho Bạch Thủy Liễu giúp nhóm lửa, không bao lâu sau đã gọi ba đứa Bạch Lập Hạ vào phòng bếp bưng cơm.
Cháo gạo kê, bắp cải giấm chua, trứng luộc, còn có cả bánh canh tối hôm qua được làm nóng lại.
Đơn giản nhưng ăn rất thoải mái.
Sau khi ăn xong bữa sáng thì bọn nhỏ cũng lần lượt đi tới học đường.
Biết được Bạch Mễ Đậu đang đi học đường đọc sách thì Bạch Thạch Đường khẽ gật đầu, cảm thấy vô cùng bình thường, nhưng khi nói ba chị em Bạch Thủy Liễu đi học đường trong tộc để đọc sách thì hắn lại có chút ngạc nhiên.
"Học đường của gia tộc ở trong thôn cũng cho các cô nương đi học sao?"
"Có cho, nương đã hỏi thăm rồi, tiên sinh cũng đồng ý nên chúng ta đều được đi học." Bạch Trúc Diệp nói: "Không chỉ mỗi nhà chúng ta, các cô nương của những nhà khác trong thôn cũng đều được đi."
"Đúng vậy, có khoảng bảy tám người đi học."
Bạch Lập Hạ cũng nói tiếp: "Nương còn quyên tặng bạc cho học đường trong tộc nữa, thúc công lý chính còn muốn mời thêm một tiên sinh nữa đến để dạy học, còn đang nói là có thể mời thêm một nữ tiên sinh hay không."
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Vậy lát nữa cha sẽ lên trên trấn mua thêm một ít đồ vật, các con tan học thì sớm về nhà nhé."
Tô Mộc Lam bị thương ở chân, tuy rằng trong nhà cũng không cần nàng làm việc gì nhưng dù sao thì cũng có nhiều điều không tiện.
"Cha yên tâm đi, con biết mà, sau khi kết thúc thời gian giữa các tiết trên lớp thì con cũng sẽ trộm trở về xem một chút." Bạch Thủy Liễu trả lời.
Đại nữ nhi đúng là đáng tin cậy, Bạch Thạch Đường cũng rất yên tâm.
Chờ tới khi bọn nhỏ đều đi rồi thì Bạch Thạch Đường mang bàn ghế ra sân để thuận tiện cho Tô Mộc Lam ngồi phơi nắng, sau đó lại giúp nàng pha một ấm trà rồi mới đi ra cửa.
Trước khi đi còn đóng chặt cửa lớn lại.
Trong sân bây giờ chỉ còn lại một mình Tô Mộc Lam, nằm ở trên ghế dài, thoải mái phơi nắng mùa đông.
Mặt trời không lớn không nhỏ, có độ ấm nhất định nhưng cũng không quá nóng khiến người cảm thấy khó chịu, có thể nói là vô cùng thoải mái, ngước mắt lên còn có thể nhìn đến vườn hoa nho nhỏ trong sân.
Tuy rằng các loài hoa đã tàn hết nhưng có lẽ bởi vì năm nay thời tiết không lạnh lắm nên hoa cúc vẫn chưa hoàn toàn héo tàn, hoa mai vàng cũng đã bắt đầu ra nụ, nên nhìn cũng rất thú vị.
Tô Mộc Lam rụt cổ lại, hoàn toàn vùi vào bên trong chăn, vô cùng thích thú nhắm mắt lại.
Tối hôm qua bởi vì mắt cá chân đau nhức nên không thể ngủ ngon được, bây giờ cảnh vật xung quanh thoải mái như vậy nên Tô Mộc Lam vô tình liền ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Đợi cho đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao một khoảng lớn rồi.
Chén trà đang uống dở trên bàn đã được rót đầy.
Chắc là bọn nhỏ giữa các tiết học đã tranh thủ trở về nhà một chuyến, thấy nàng ngủ liền không làm phiền nữa, chỉ là rót thêm trà nóng vào chén.
Tô Mộc Lam cầm chén trà lên, phát hiện nước trà trong chén vẫn còn chưa nguội, nên đã uống lên.
Vừa mới uống được nửa chén thì bên cửa lớn truyền đến một số tiếng động.
Tô Mộc Lam ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Thạch Đường đang đi vào trong sân.
"Đã trở lại rồi sao." Tô Mộc Lam chào hỏi.
"Ừ." Bạch Thạch Đường bỏ sọt trúc trên lưng xuống cho Tô Mộc Lam nhìn xem những đồ vật mà hắn mua về.
Một nửa dải xương sườn, một ít xương ống heo, còn có hai con cá tươi, một miếng đậu phụ, ngoài ra còn có nấm khô, mộc nhĩ gì đó, đa phần đều là đồ ăn.
Cá thì nuôi trong chậu nước để sau này từ từ ăn, Bạch Thạch Đường cũng đặt xương ống heo sang một bên, chuẩn bị xử lý xương sườn đầu tiên.
Bây giờ sơ chế trước rồi hầm lên thì chắc là tới lúc bọn trẻ tan học là có thể ăn được cơm trưa rồi.