Mắng một trận để trút giận và cũng để sau này bà ta không dám có suy nghĩ như vậy nữa thì bên trong thôn mới có thể yên bình được.
Mọi người đều nghĩ như vậy nên càng mắng chửi hăng say…
Khiến cho Bạch Hữu Quang không dám đứng ở trong sân nữa, chỉ đành phải đỡ Hàn thị vào trong phòng để trốn tránh.
Thôn dân mắng một trận lâu sau đó mới dừng lại, nói chuyện với Bạch Thạch Đường vài câu rồi mỗi người đều tự về nhà dọn dẹp và làm bữa sáng.
Vào mùa đông, tuy rằng lúa mì đã được trồng xong, cũng không có công việc nhà nông gì, nhưng rất nhiều người đều nhân dịp lúc việc nhà nông nhàn rỗi làm thêm vài việc khác, nên cũng rất bận rộn.
Bạch Thạch Đường thấy mọi người đã đi về gần hết nên lúc này mới xách gà về nhà, sau đó đặt trong chuồng gà nhà mình.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?" Tô Mộc Lam ở trong phòng không đi ra, chỉ nghe bên ngoài ồn ào ầm ĩ, tò mò hỏi một câu.
"Con không biết." Bạch Thủy Liễu lắc đầu: "Vừa rồi có người đập cửa nhà ta, con nghe như tiếng của Hàn bà bà ở bên ngoài hô to, muốn đi ra mở cửa nhìn xem thì bị cha ngăn lại, nói là để cho cha ra ngoài nhìn một cái là được, bảo con tới đây chăm sóc nương trước."
"Cha, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao lại náo nhiệt như thế?" Ba đứa nhỏ khác cũng được phân công việc để làm, đều vô cùng nghe lời ở trong nhà dọn dẹp và làm bữa sáng, bây giờ nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, Bạch Thạch Đường lại còn xách gà trở về, nên liền hỏi mấy câu.
"Cũng không phải chuyện lớn gì." Bạch Thạch Đường vào trong nhà chính, trầm giọng nói: "Thím Hàn ở cách vách nói chuyện không vừa tai, ta đã nói bà ta mấy câu, chắc là cũng biết bản thân làm không ổn nên đã tặng một con gà làm bồi thường."
Hàn thị làm người vốn cay nghiệt, hơn nữa còn là người vắt cổ chày ra nước, bây giờ lại nguyện ý lấy ra một con gà để làm bồi thường thì đúng là có chút hiếm thấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể làm cho Hàn thị sợ thành như vậy thì chắc Bạch Thạch Đường cũng không phải chỉ đơn giản nói hai câu đâu.
Vừa rồi ở bên ngoài ồn ào như vậy, nhưng trong nhà lại có sân rộng, tường vây quanh cũng cao, hơn nữa bây giờ Tô Mộc Lam còn bởi vì muốn trồng hoa ở trong sân nên đã dựng một bức tường hoa để ngăn cách, vì vậy nên có chút cách âm, bên ngoài ồn ào cái gì cũng nghe được không rõ ràng cho lắm.
Nhưng giọng nói của Hàn thị vừa cao vừa bén nhọn nên Tô Mộc Lam vẫn mơ hồ nghe được mấy từ như "lén lút gặp gỡ nam nhân" và "không biết xấu hổ",...….
Đã là Hàn thị tặng gà để bồi thường thì vừa rồi mấy lời chửi rủa của Hàn thị có lẽ sẽ không phải đang mắng người khác mà là đang nói về nàng.
Mắng nàng thì phá hoại chính là thanh danh của cả nhà, hơn nữa chuyện này cũng là bịa đặt, vì vậy chắc là Bạch Thạch Đường nhìn không nổi, ra mặt dạy dỗ Hàn thị, vì vậy nên mới có lễ bồi thường này.
Chậc chậc, Hàn thị này ở trong thôn làm mấy chuyện này cũng coi như ngựa quen đường cũ, bây giờ bị Bạch Thạch Đường thu thập đến mức này.
Nói như thế nào bây giờ, cảm giác như….
Ừm, cảm giác thật là tốt.
Có người thu thập mấy người cực phẩm như vậy, chính mình thật sự rất thoải mái.
Tô Mộc Lam cảm thấy, có một đối tác có thể giúp đỡ ra mặt như vậy vẫn là khá tốt.
"Con gà này đợi lát nữa ta sẽ xử lý một chút, buổi trưa hầm canh gà ăn đi." Bạch Thạch Đường đề nghị.
"Ừm, nương bị trật chân, phải ăn ngon một chút." Bạch Thủy Liễu gật đầu, sau đó lại nói: "Đều nói ăn cái gì bổ cái nấy, tốt nhất vẫn nên hầm một ít canh xương để uống."
"Hôm nay là mùng ba, có họp chợ, để con đi lên trấn một chuyến mua ít xương ống heo về."
Bạch Thạch Đường không nói gì, nhìn về phía Tô Mộc Lam.
Cùng hợp tác chung sống, nhưng cũng là một gia đình, cũng phải nói một câu hoặc là tham khảo ý kiến một chút.
"Được." Tô Mộc Lam gật đầu: "Nếu có xương sườn ngon thì cũng mua một ít về nhà, trời lạnh rồi, làm chút sườn hầm củ cải, làm mấy món canh ăn ấm áp thì bọn nhỏ cũng thích ăn."
Đông ăn củ cải hè ăn gừng, ăn nhiều canh hầm củ cải thì vừa có dinh dưỡng mà ăn cũng rất ngon.