"Tiện nhân này chỉ là đang lừa gạt mọi người mà thôi!"
Hàn thị nổi giận đùng đùng nói: "Ngoài mặt thì nói chuyện dễ nghe, nhưng thực ra nàng ta chỉ là muốn lừa gạt tất cả mọi người, để cho các ngươi đều vây quanh nàng ta mà thôi!"
"Tối hôm qua ta đã tận mắt nhìn thấy nam nhân kia cõng Tô thị vào nhà, cả đêm cũng chưa ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang ở trong nhà Tô thị đấy, các ngươi nếu không tin thì chúng ta gọi mở cửa nhìn thử là rõ ràng thôi!"
Hàn thị vừa nói chuyện vừa hùng hổ đi tới, vươn tay đập cửa "Rầm rầm".
"Mở cửa, mở cửa!"
"Mở cửa ra nhanh lên, đừng nghĩ trốn tránh, ta đã nhìn thấy mọi chuyện rồi…."
Âm thanh the thé của Hàn thị cùng với tiếng gõ cửa "Rầm rầm" càng có vẻ thêm chói tai và khó nghe, khiến cho người ta hận không thể bịt tai lại để không phải nghe âm thanh đó nữa….
Nhưng giữa đống âm thanh vô cùng khó nghe này, mọi người cũng nghe được một loại âm thanh khác.
Tiếng bước chân.
Đi lại thong thả nhưng vô cùng vững vàng ổn định.
Chỉ cần nghe âm thanh là có lẽ cũng có thể đoán ra được, đó là tiếng bước chân của một nam tử.
Ngay lúc mọi người ở đây đang suy nghĩ lung tung thì ở cửa nhà của Tô Mộc Lam vang lên âm thanh lạch cạch của tiếng mở khóa, sau đó "Rầm" một tiếng, cửa nhà đã được mở ra.
Hàn thị vừa mới dựa vào trên cửa, thì bây giờ khi cửa đột nhiên được mở ra thì cả người bà bị ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng Hàn thị cũng không tức giận vì việc này mà ngược lại còn có chút phấn khích.
Bởi vì bà nhìn thấy người đứng trước mặt này đang đi một đôi giày vải màu đen, mặc quần áo màu tím, có thân hình cao lớn, rõ ràng là bộ dạng của một nam tử.
"Nhìn kìa, nhìn rõ rồi chứ…."
Hàn thị ngay cả việc đứng dậy cũng không quan tâm nữa, quay đầu về phía mọi người hô lớn: "Đây chính là bằng chứng!"
Nhưng mọi người có mặt ở chỗ này thì khi nhìn thấy nam nhân trước mắt đều sững sờ tại chỗ.
Sau một lúc lâu mới có người phục hồi lại tinh thần, nghẹn ngào nói: "Ngươi là….
Bạch Thạch Đường?"
"Ừm, ta là Bạch Thạch Đường." Bạch Thạch Đường thành thật trả lời: "Năm đó không chết nhưng bởi vì một số chuyện nên mấy năm nay không trở về nhà, tối hôm qua mới chạy trở về." Thì ra là thế.
Mọi người lập tức bừng tỉnh, sau đó vô cùng vui mừng.
Dù sao Bạch Thạch Đường làm người đứng đắn, coi trọng nghĩa khí, nhà ai có việc gì đều nguyện ý giúp một tay, bây giờ có thể trở về bình an thì tất nhiên mọi người cũng đều chúc mừng một câu.
"Câu nói người tốt đều sẽ có báo đáp không phải là đang nói Bạch Thạch Đường hay sao."
"Còn không phải sao, ông trời đều phù hộ mà."
"Còn sống trở về là tốt rồi, mọi người đều có thể an tâm."
"Gặp nạn lớn mà không chết thì chắc chắn sẽ có phúc khí đến cuối đời, Bạch Thạch Đường còn hưởng phúc dài lâu…." Tất cả mọi người đều cảm thán vài câu.
Cũng có người về nhà thông báo cho những người khác, vì vậy càng có thêm nhiều người đến xem Bạch Thạch Đường còn sống trở về, sau đó bàn tán rôm rả.
Trong thời gian ngắn thì trước cửa nhà Tô Mộc Lam có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Hàn thị trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đằng trước.
Bạch Thạch Đường vậy mà vẫn còn sống.
Đây vốn dĩ là chuyện hiếm thấy, hơn nữa Bạch Thạch Đường còn nói tối hôm qua hắn đã vội vàng chạy về nhà.
Nói cách khác thì nam nhân mà bà nhìn thấy tối hôm qua cõng Tô Mộc Lam về nhà chính là Bạch Thạch Đường sao?
Như vậy thì việc bà nói Tô Mộc Lam lén lút gặp gỡ nam nhân….
Này, này, này….
Không phải là bà đang tự bê đá đập vào chân mình, đang tự làm trò cười ở chỗ này rồi sao?
Sắc mặt của Hàn thị lúc này cực kì khó coi, thấy mọi người đều đang bận rộn nói chuyện với Bạch Thạch Đường, vì vậy liền lén lút muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy trốn.
"Ôi, thím Hàn đây là muốn đi đâu vậy." Không biết là ai đã hét lên một tiếng.
Âm thanh vừa cao vút vừa sắc bén, khiến mọi người xung quanh đều lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt đổ dồn về phía Hàn thị đang chuẩn bị rời đi.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ và sắc mặt tái mét của Hàn thị thì trong lòng mọi người lập tức nổi giận.