Lúc Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam đối với sự trở về của hắn, không có ngoài ý muốn, không có vui mừng, trái lại mặt mũi tràn đầy vẻ ưu thương và phiền muộn, nhịn không được mà hơi nhíu mày lại.
Cũng không phải thất vọng vì Tô Mộc Lam chưa vui mừng vì sự trở về của hắn...
Hắn đối với Tô Mộc Lam, có thể nói là chẳng có tình cảm gì đáng nói cả.
Tạ ơn báo thù, ép hôn cầu gả.
Vốn Bạch Thạch Đường cũng không muốn đồng ý với mối hôn sự này của nàng.
Chẳng qua, lúc ban đầu Tô Mộc Lam đã nói, nếu hắn muốn bôn ba bên ngoài kiếm tiền, bọn nhỏ vẫn còn nhỏ, không thể không có người ở nhà chăm sóc, chỉ cần hắn nguyện ý cưới nàng về nhà, vậy nàng nhất định sẽ chăm sóc bốn đứa bé thật tốt, không để cho hắn phải bận tâm.
Vì câu nói này nên Bạch Thạch Đường có hơi động tâm, mà từ sau khi Tô Mộc Lam vào nhà Bạch Thạch Đường cũng coi như chịu khó, về mặt chăm sóc con cũng hoàn toàn chính xác là mạnh hơn so với người đàn ông là hắn đây, lúc này Bạch Thạch Đường mới ước định cẩn thận với Tô Mộc Lam, cưới nàng vào cửa, để nàng chăm sóc con cái.
Chuyện khác thì hắn cũng chẳng nghĩ nhiều.
Cho nên, Bạch Thạch Đường cũng chỉ cảm thấy Tô Mộc Lam là một người quen mà thôi.
Nếu như nói gần hơn một chút thì chính là người hợp tác với nhau.
Tô Mộc Lam có cảm thấy vui mừng khi hắn trở về hay không, Bạch Thạch Đường cũng thật sự không để trong lòng.
Nhưng bây giờ thấy Tô Mộc Lam hiển nhiên lại hơi thất vọng về việc này, điều này cũng làm cho Bạch Thạch Đường để ý, thậm chí còn suy đoán có phải là vì Tô Mộc Lam ở nhà hành hạ con cái, cho nên mới không thích hắn còn sống mà quay về như thế này không.
Nhưng lúc nãy thu dọn đồ vật vào trong giỏ trúc, Bạch Thạch Đường trông thấy bút mực giấy nghiên, các loại vải vóc may quần áo, trông dáng vẻ kia đều là đồ dùng của bọn nhỏ cả.
Cuộc sống nhà nông trôi qua rất bình thường, rất nhiều người cho dù dư giả thời gian, mua đồ cũng gấp rút nhanh tay, Tô Mộc Lam lại mua nhiều đồ như vậy cho bọn nhỏ vào một lần duy nhất, phải nói rõ nàng đối xử với con cũng rất tốt.
Vậy phản ứng bây giờ của nàng...
Một, không cảm thấy cao hứng vì việc hắn trở về, hai, cũng không đi nghe ngóng vì sao hắn không chết, nhiều năm như vậy đều đang làm cái gì.
Nhất thời, Bạch Thạch Đường không rõ nguyên nhân cho lắm.
Nhưng mặc kệ bởi vì điều gì, quan trọng nhất vẫn là chuyện trước mắt.
"Ngày đã không còn sớm nữa, về nhà trước đi." Bạch Thạch Đường nói.
"Ừm." Tô Mộc Lam gật đầu một cái.
Có chuyện gì về nhà trước rồi nói.
Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Tô Mộc Lam nói với Bạch Thạch Đường: "Qua bên kia bẻ một cành cây đến đây cho ta làm gậy đi."
Giỏ trúc để cho Bạch Thạch Đường đeo, nàng chống gậy cũng có thể miễn cưỡng đi đường.
Bạch Thạch Đường không hề lên tiếng đáp lại, nhưng cũng đi đến mảnh rừng cây hỗn tạo kia, cầm dao găm mang theo bên mình chặt mấy nhánh cây vuông vức trở về, sau khi trở về thì gọt vuông vức một chút, lại kéo vài miếng vải do Tô Mộc Lam mua xuống, một phần làm dây thừng, một phần làm băng dính, nhanh chóng buộc thành một cái giá đỡ vô cùng giản dị.
"Ngồi lên đây đi." Bạch Thạch Đường đeo cái giá kia trên lưng, ngồi xổm trên mặt đất.
Tô Mộc Lam thấy thứ giản dị kia trông như một cái ghế, vẫn còn chần chừ một chút.
Nếu Bạch Thạch Đường đã là chồng trên danh nghĩa của nàng, nàng là vợ trên danh nghĩa của Bạch Thạch Đường, sau này hai người có tình cảm hay không, có làm vợ chồng thật sự hay không là một chuyện khác, trước mắt người vợ này bị đau chân, Bạch Thạch Đường thân là chồng, cõng nàng về nhà cũng phải mà.
Huống chi, từ khi nàng đến thế giới này, đối xử với bốn đứa bé và các nhà đều không thẹn với lương tâm, thậm chí cũng coi như có chút ân tình, Bạch Thạch Đường cũng nên cảm ơn nàng mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tô Mộc Lam yên tâm thoải mái ngồi lên.
"Bên tay có móc treo, vắt tay qua đó đi, bằng không sẽ dễ té lắm." Bạch Thạch Đường nhắc nhở một câu.