Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 443: Trông vô cùng quen mắt




Vẫn may, vẫn may.

Tô Mộc Lam hơi thả lỏng thở ra một hơi...

Nhưng nhìn giỏ trúc rơi dưới đất, còn có đồ bị rơi xuống, Tô Mộc Lam lại phải đau đầu một lần nữa.

Nhà dột còn gặp mưa có lẽ chính là chỉ chuyện này đây.

Chân trái đã rơi vào trạng thái chạm đất liền đau, Tô Mộc Lam gần như là ngồi dưới đất, xê dịch thân thể, mò mẫm đồ vật rơi tán loạn dưới đất, nhặt từng món bỏ vào bên trong giỏ trúc.

Lúc đang bận rộn, chợt cảm thấy bên cạnh có người, duỗi tay ra giúp nàng thu dọn đồ đạc.

Tô Mộc Lam ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao lớn.

Trông dáng vẻ như đang vội vàng lên đường vậy, phong trần mệt mỏi, trên mặt cũng có thật nhiều tro bụi, hốc mắt hơi lõm vào, con mắt có hơi đỏ, trên cái cằm dưới môi có một ít râu ngắn, trông có vẻ hơi tang thương.

Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng mày rậm mắt to, vẻ mặt ôn hoà, ánh mắt vừa kiên nghị lại trầm ổn, mang đến cho người ta một cảm giác trầm ổn đáng tin.

Nếu như chỉ nhìn từ vẻ mặt mà nói, có lẽ người này không phải người xấu.

Chỉ là, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này trông rất quen mắt, nàng cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu rồi vậy.

Tô Mộc Lam từng tiếp thu ký ức của nguyên chủ, chỉ là dù sao hồn cũng xuyên qua, thứ nàng tiếp thu được cũng chỉ là ký ức, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ so với người khác.

Không loại bỏ việc lúc trước có thể từng gặp, nhưng sau này cũng không có liên lạc nữa.

Nhưng chẳng cần biết hắn là ai, lúc này đã giúp nàng gom đồ, Tô Mộc Lam bèn nói với người kia: "Cám ơn ngươi."

Động tác trên tay người kia hơi dừng một chút, sau khi nhìn Tô Mộc Lam một hồi lâu mới bảo: "Không cần khách sáo."

Lúc nói chuyện, động tác trên tay cũng nhanh hơn một chút, chỉ bỏ hết đồ vào trong giỏ trúc.

Người kia xách giỏ trúc lên: "Ra ngoài mua nhiều đồ như vậy?"

"Ừm, hiếm khi đến huyện thành một chuyến, phải mua nhiều hơn một chút, trong nhà nhiều người, đồ dùng cũng cần nhiều hơn một chút."Tô Mộc Lam thấy người kia có ý định hàn huyên, bèn khập khiễng đi đến bên cạnh giỏ trúc rồi đỡ lấy nó, mỉm cười nói cảm ơn: "Làm phiền rồi, thật sự cảm ơn ngươi."

"Không phiền phức, chỉ là việc thuận tay mà thôi." Người kia nhìn Tô Mộc Lam một cái, lúc này nàng vẫn chưa đứng chân trái xuống đất: "Chân ngươi bị trẹo à? Đau dữ không, vẫn nên đi xem thầy lang một chút đi."

"Ừm, vừa rồi đi đường không cẩn thận nên bị trẹo đấy, tự ta xem qua rồi, chuyện không lớn, không bị tổn thương đến xương cốt, đợi trở về rồi mời thầy lang đầu thôn đến xem qua là được."

Tô Mộc Lam thành thật trả lời, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Vậy, mạo phạm hỏi một câu, ngươi là ngươi nơi nào, muốn đi đâu?"

"Ngươi đừng để ý, ta không phải muốn dò la gì nhiều đâu, ta là người thôn Bạch Gia, nhà Bạch Thạch Đường, ta nghĩ nếu như ngươi cách thôn Bạch Gia không xa, có thể nào đến thôn Bạch Gia giúp ta chuyển lời, bảo bọn nhỏ trong nhà đến đón ta một chút không?"

"Nhà ta cũng rất dễ tìm, cách cửa thôn không xa, ngươi đến đó hỏi một chút nhà Bạch Thạch Đường ở đâu sẽ có người chỉ đường cho ngươi, cũng không để ông anh ngươi đây đi một chuyến không công đâu, cho ngươi mười đồng làm phí, ngươi xem có được hay không?"

Thời đại này nam nữ nhiều đề phòng, tuy nói giữba người cùng quê cũng không cần phải so đo, nhưng không quen biết người này, cũng không biết bản thân hắn có tình huống thế nào, nếu là phiền hắn đưa mình về nhà, gây ra tin đồn cũng không tốt.

Để hắn giúp đỡ chạy một chuyến, chuyển một lời là cách làm thích hợp nhất.

Người kia lại nhìn Tô Mộc Lam một hồi, lúc này mới trầm giọng đáp: "Ta chính là người thôn Bạch Gia." Người thôn Bạch Gia?

Tô Mộc Lam sửng sốt một chút.