Suy cho cùng, lúc nãy trên thị trấn cũng có vài chiếc xe bò đi cùng hướng, nếu như không ngồi chuyến xe này có lẽ sẽ không phải xui xẻo như vậy.
Nhưng chiếc xe bò này đã đi từ trên thị trấn đến đây được nửa đường rồi, đánh xe có thể hoàn tiền lại đã là vô cùng hào phóng...
Tuy nói, trong đầu của mấy người này vô cùng ấm ức, nhưng cũng không tìm được một chút lỗi nào của đánh xe, chỉ có thể nhận tiền, tự mình cầm lấy đồ của mình rồi đi về nhà.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, lúc này Tô Mộc Lam mới thu gom đồ đạt của mình.
"Tiền xe cho ngươi này." Đánh xe sợ lúc nãy nhiều người nên tính sai, đợi mợi người đi hết rồi mới đưa tiền, lúc này thấy Tô Mộc Lam muốn đi, liền vội vàng trả hai đồng tiền cho nàng.
Tô Mộc Lam không hề nhận lấy số tiền kia, chỉ cười nói: "Cầm đi, đồ của ta là nhiều nhất, trước đó cũng coi như ta được hời rồi, cách nhà ta cũng không quá xa, ngươi đây cũng không thể nào đi một chuyến không công được."Viptruyenfull.
com - ebook truyện dịch giá rẻ
Xe hỏng rồi, trở về phải dùng một khoản tiền để sửa, đánh xe bận rộn một ngày cũng không kiếm được mấy đồng tiền, cũng rất vất vả.
Tô Mộc Lam thấy người này gặp phải chuyện như vậy, không nói hai lời đã bảo người ta cất tiền trở về, cũng cảm thấy người này là một người trung thực và có trách nhiệm.
Mình không thiếu hai đồng tiền này, nhưng có hai đồng tiền này, có lẽ tâm trạng củba người ta cũng không có sụp đổ như vậy.
"Cảm ơn, cảm ơn." Người đánh xe thấy Tô Mộc Lam hào phóng như vậy, bèn liên tục nói cảm ơn.
Viptruyenfull.
com - ebook truyện giá rẻ
Cũng giúp đỡ Tô Mộc Lam thu dọn đồ đạt một phen, sau đó đặt giỏ trúc lên vai Tô Mộc Lam, tiễn nàng đi vài bước, lúc này mới cuống quít chạy về, mặt mày ủ rũ dọn dẹp xe của mình.
Tô Mộc Lam đeo giỏ trúc, đi về phía thôn Bạch Gia.
Mua nhiều đồ, lúc này có thể dùng hai từ nặng nề để hình dung cái giỏ trúc.
Sau khi Tô Mộc Lam đi được một quãng đường nhỏ, bèn đặt nó xuống ven đường nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi lặp lại vài lần như thế, Tô Mộc Lam có hơi buồn bực nhìn cái giỏ trúc kia, thở dài một hơi.
Sớm biết như thế thì đã không mua nhiều đồ đến vậy rồi.
Chỉ là bấy giờ thời tiết lạnh dần, dùng tình hình giao thông bây giờ mà nói, đi ra ngoài một chuyến cũng có chút phiền phức, Tô Mộc Lam muốn mua nhiều thêm vài thứ vào một lần duy nhất, đỡ phải ra ngoài nhiều lần.
Đã lên sẵn kế hoạch rồi, chỉ là gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Xem ra, sau này nhà mình vẫn nên có một chiếc xe bò mới được, như vậy cũng sẽ tiện lợi hơn một chút.
Có điều, muốn có xe bò trước tiên phải mua bò, mua bò xong lại phải thả bò, nuôi và chăm sóc nó....
Dùng góc độ sức lực củba người phụ nữ mà nói, việc duy trì cuộc sống của thế hệ sau một con bò, ước chừng còn phức tạp và phiền toái hơn so với việc mua vài con bò nữa.
Ngẫm lại, Tô Mộc Lam đều cảm thấy có lẽ sau đó cũng sẽ không ngừng gặp phải chuyện phiền toái.
Có điều, những chuyện này đều là những điều cần suy nghĩ trong tương lai, điều trước mắt bấy giờ là cần phải về nhà trước.
Mùa đông, ngày rất ngắn, lúc này mặt trời đã ngã về tây, còn không mau về nhà thì trời sẽ tối mất.
Tô Mộc Lam cắn răng, đeo cái giỏ trúc kia lên một lần nữa rồi tiếp tục đi về nhà.
Một bước, hai bước, ba bước...
Trượt!
Tô Mộc Lam bước một bước dẫm phải vết bánh xe còn in lại, lòng bàn chân trượt một cái, cả người lảo đảo đến mấy cái, cuối cùng cũng không đứng vững nữa mà ngã rầm xuống đất.
Nơi mắt cá chân lập tức truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn.
"Hít!"
Tô Mộc Lam hít vào một ngụm khí lạnh, sau lưng lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng cũng nhanh chóng trấn định lại, trước tiên kiểm tra sơ bộ vết thương của mắt cá chân lúc này.
Thoáng chuyển động một chút, lại dùng tay xoa bóp, xác định được rằng dường như không bị gãy xương, có lẽ là mắc cá chân bị trật khớp, dẫn đến bị thương dây chằng.