Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 436: Vườn hoa




Tô Mộc Lam càng nhìn càng thấy hài lòng, vì thế lại đi bên trong vườn hoa tìm thêm một ít hoa cỏ về trồng ở trong viện, sau đó lại mua thêm một số đồ vật cần thiết cho việc trồng hoa.

Có rất nhiều loại như hoa nhài mùa xuân, tre lùn xanh, hoa đào…

Trồng thêm nhiều loại, biến khoảnh đất trống kia thành một vườn hoa nho nhỏ….

Sau đó sử dụng gạch xanh để trải thêm một con đường ngăn cách đất trồng rồng và vườn hoa thành hai phần riêng biệt, như vậy thì một bên là đất trồng rau, một bên là vườn hoa, giống như trong cuộc sống có thêm hương vị của pháo hoa, vừa chăm lo lại vừa hưởng thụ cuộc sống tao nhã và thú vị, có thể nói là đẹp cả đôi bên.

Tô Mộc Lam rất hài lòng với điều này.

Bốn đứa nhỏ cũng có chút yêu thích việc trong nhà mua thêm hoa cỏ, cho dù bận rộn công việc học tập nhưng cũng thường xuyên nguyện ý chăm sóc hoa cỏ, thậm chí còn thương lượng phân công mỗi người chịu trách nhiệm một phần hoa cỏ riêng, để xem ai có thể chăm sóc tốt hơn.

Tô Mộc Lam thấy thế, trong lòng cũng cực kì vui mừng, cũng càng thêm chú ý đầu tư thêm vào sở thích này.

Vì vậy, trong viện nhỏ nhà nông, vào những ngày mùa hè đều có cây lá xanh um tươi tốt, mùi hoa tỏa ra bốn phía, hơn nữa Tô Mộc Lam còn làm thêm một số đồ trang trí, có thể nói là tạo nên một loại hương vị khác biệt.

Ngay cả khi Lục Văn Tình đến nhà Tô Mộc Lam nhìn thấy sân nhà của nàng cũng liên tục ca ngợi: "Trong nhà của ta cũng có một vườn hoa nhỏ, nhưng việc xử lý chăm sóc lại không bằng trong nhà Tô tẩu tử."

Lời này chính là nói thật.

Vườn hoa nhỏ trong nhà nàng cũng có người chuyên môn chăm sóc, vì vậy hoa cỏ cũng rất tươi tốt, cũng có rất nhiều loại hoa, bốn mùa xuân hạ thu đông luôn luôn có những loại hoa khác nhau nở rộ, nói về trang trí thì cũng chú ý sao cho phong cảnh phù hợp với từng mùa trong năm, ví dụ như hoa nào hợp với hồ nước như nào, cỏ nào trồng ở bên đá như nào cho đẹp.

Nhưng liếc mắt nhìn thì lại luôn cảm thấy không được đẹp bằng vườn hoa của Tô Mộc Lam ở bên này.

Cũng không nói được vì sao hoa cỏ trong nhà Tô Mộc Lam lại đẹp hơn, nhưng mà chỉ cần đưa tầm mắt nhìn thì luôn cảm thấy có một sự yêu thích từ sâu trong tim đối với vườn hoa nhà Tô Mộc Lam.

Có lẽ là do vườn hoa nhà Tô Mộc Lam không chú ý cái gì gọi là phối hợp đối xứng, chỉ là tùy ý trồng nên có thêm vài phần hài hòa không bó buộc, hơn nữa còn trồng bên trong viện nhỏ của nhà nông nên có cảm giác thêm vài phần pháo hoa rực rỡ trong cuộc sống sinh hoạt đời thường.

Chỉ cần nhìn nhiều thêm vài lần thì không hiểu vì sao lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Lục Văn Tình lại chợt nhớ tới thịt dê kho tộ.

Có lẽ cũng giống như sự tùy ý để cho hoa cỏ tự nhiên sinh trưởng, không dùng quy củ và thói quen để trói buộc cho nên Tô Mộc Lam mới có thể làm ra được những món ăn có hương vị nồng đậm sự dân dã nhưng lại có hương vị xa xưa lâu đời, khiến người khác không thể không khen ngợi.

Trong lòng Lục Văn Tình cảm thán, nhưng Tô Mộc Lam thì lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ khiêm tốn cười nói: "Cũng chỉ là nhìn thấy loại hoa nào cũng đẹp, nhưng không biết nên phối hợp như thế nào, nên đành trồng tất cả cùng với nhau, nhưng lại cho ra kết quả cũng rất khác biệt."

"Thường có câu nói có lòng trồng hoa nhưng không nở, vô tình cắm liễu lại thành bóng râm, chắc là đang nói trường hợp như này." Lục Văn Tình mím môi cười.

Giống như lúc trước nàng toàn tâm toàn ý tìm kiếm đủ loại người sư phụ làm điểm tâm, muốn hồi sinh Thuận Ý Trai nhưng kết quả cuối cùng thì lại khiến danh tiếng của Thất Lý Hương nổi bật hơn, khiến cho việc làm ăn này lại một lần nữa náo nhiệt lên.

Sau khi trò chuyện xong thì Lục Văn Tình và Tô Mộc Lam liền bàn bạc về chuyện buôn bán của Thất Lý Hương.

Nhân dịp bây giờ mùa hè nóng bức, Lục Văn Tình muốn bắt đầu việc cải tạo hai cửa hàng ở huyện thành.

Có hai cái Thất Lý Hương ở trên trấn kiếm tiền nên bây giờ Lục Văn Tình cũng không vội vàng chuyện bắt đầu mở cửa buôn bán, mà nàng muốn trong thời gian dư dả có thể hết sức chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, đợi đến mùa thu mới mở cửa buôn bán.