Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 433: Khó nói




"Đúng thế, đến nước này rồi thì chúng ta cũng không cần so đo chờ thêm hai ngày nữa, đại ca mang mấy cháu trai đi làm chuyện này đi, việc ngoài đồng của nhà ca chúng đệ sẽ lo liệu, ca cứ yên tâm là được."

Em trai của Lưu Tiên Hưng, cũng là thúc thúc của Lưu thị, Lưu Tiên Phát nói, "Dù thế nào đi nữa cũng không thể để cháu gái nhà chúng ta phải chịu khổ sở, uất ức ở nhà người ta như vậy..."

"Không phải bọn họ muốn kéo dài thời gian với người nhà họ Lưu chúng ta sao, muốn dây dưa lằng nhằng hay sao, thế thì chúng ta cứ dây dưa lằng nhằng, đến lúc đó xem ai tiêu hao trước.

Ta không tin mấy nhà chúng ta gộp lại mà không giúp cháu gái mình có cuộc sống tốt hơn về sau!"

"Đúng thế, nhà chúng ta không sợ bọn họ!"

Đám con cháu đứng ở bên cạnh đồng thanh hô một câu.

Mười mấy người lúc này đang nổi giận đùng đùng, lời nói ra cũng vang vọng, ầm ĩ đến mức đinh tai nhức óc, khiến hai mẹ con Hàn thị và Bạch Hữu Quang kinh hãi, không nhịn không được lui nửa bước về phía sau.

Hiện giờ Bạch Hữu Quang cực kì hoảng sợ.

Hàn thị cũng vô cùng tức giận, giọng nói run rẩy, chỉ vào những người nhà họ Lưu đang đứng ở đây, "Ngươi…… Các ngươi, bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta …"

"Ông trời ơi, đây là cố ý ngăn trở chúng ta mà!"

"Người đâu rồi, mọi người tới mà xem này, người họ khác đến bắt nạt quá đáng, người của thôn Bạch Gia chúng ta thật vô dụng, để người ngoài tới chà đạp người nhà họ Bạch chúng ta …"

Khi người nhà họ Lưu tới đây, cả một nhóm đông người như vậy ùn ùn kéo vào thôn nên đã có người của thôn Bạch Gia chủ ý đến, cho nên bọn họ cũng đi tới bên ngoài cửa của nhà Bạch Hữu Quang để hóng chuyện.

Chờ đến khi hiện tại Hàn thị khàn giọng vừa khóc vừa gào lên kêu gọi, mọi người càng kéo đến đông hơn xem xét tình hình.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân, ngoài sân đều có mấy vòng người vây quanh.

Bạch Khang Nguyên nghe tin, vội vàng chạy tới để hòa giải sự việc.

Mà nhìn thấy Bạch Khang Nguyên đã tới nên càng có nhiều người hơn thi nhau xông vào.

"Người ta nói tượng đất cũng có lúc thay đổi, Lưu thị này ngày thường chịu đựng nhiều ấm ức từ nhà chồng như vậy cũng chưa bao giờ nói nửa lời, bây giờ cũng coi như có thể đứng thẳng lưng một lần."

"Chậc chậc, cũng chính là vì tính tình của Lưu thị tốt, nếu ta vào nhà chồng như thế này, sợ là một ngày cũng không sống yên ổn được."

"Hàn thị này quen thói chỉ trích xoi mói từng li từng tí, Bạch Hữu Quang cũng không phải là một thằng đàn ông, nhà như thế này đâu phải nhà để người ở, là hố lửa thì đúng hơn!"

"Không phải đâu, ta nghe nói, lúc trước Bạch Hữu Quang nghe lời con mẹ nó nói, gây ra chuyện xấu xa đê tiện này, Lưu thị là người tính tình mềm mỏng, lại sợ danh tiếng của nhà mẹ đẻ bị hao tổn, nhắm mắt nhắm mũi gả vào, có lẽ bây giờ cực kì hối hận, nhưng mà lúc này hối hận thì có tác dụng gì, dưới bầu trời này làm gì có thuốc hối hận."

"Có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa như vậy, cần gì phải thuốc hối hận chứ, cuộc sống sau này e là cũng không tệ, Lưu thị tuổi tác cũng không lớn, ngày tháng sau này còn dài, vẫn còn kịp thời gian."

"Thế cũng đúng, nhưng mà cứ dựa theo tính tình của mẹ con Hàn thị thì chỉ sợ không dễ dàng buông tay đâu, chuyện ly hôn này khó mà nói trước được …"

Mấy ngày nay ở thôn Bạch Gia, trong các quán trà và quán nhậu, người dân trong thôn đều bàn tán về chuyện Lưu thị và Bạch Hữu Quang có thể thuận lợi ly hôn hay không.

Mà người nhà họ Lưu kia cũng rất chịu khó, chạy qua chạy lại thôn Bạch Gia mỗi ngày một chuyến.

Vừa đến nhà Bạch Hữu Quang liền ngồi đầy sân, chặn Hàn thị và Bạch Hữu Quang ngồi chết dí ở trong nhà, đại tẩu và nhị tẩu của Lưu thị dẫn đầu nhóm phụ nhân thay phiên nhau nói.