"Thư ly hôn chúng ta đã viết xong, các ngươi nhìn xem nếu không có vấn đề gì thì cho cái tên Bạch Hữu Quang không nên thân kia của nhà các ngươi ký tên vào, thông báo cho lý chính của thôn Bạch Gia các ngươi, sau này hai người không có quan hệ gì nữa." Nhị tẩu Trần thị của Lưu thị cũng nói hùa theo một câu...
Hai con dâu một trái một phải, kẻ xướng người hoạ, căn bản không cần nương của Lưu thị là Miêu thị ra mặt nói chuyện.
Có điều Miêu thị không lên tiếng, chỉ để hai con dâu là Đinh thị và Trần thị đứng ra nói chuyện với bà như vậy rõ ràng có phần khinh thường bà, muốn ra oai phủ đầu với bà.
Điều này làm cho Hàn thị vô cùng bất mãn trong lòng, nhưng lúc này, trong lòng bà cũng hơi hoảng hốt.
Bà không muốn để Lưu thị ly hôn với Bạch Hữu Quang.
Bằng không sau này việc trong nhà thì ai làm, sau này ai hầu hạ bà?
Tuy bà đúng là không thích Lưu thị, nhưng nếu ly hôn thật, Bạch Hữu Quang vẫn còn trẻ, chung quy lại không thể cứ độc thân mãi được, nếu lại cưới hỏi lần nữa, chẳng phải sẽ lại tốn tiền hay sao?
Cho nên, tuyệt đối không thể đồng ý cho Lưu thị ly hôn với Bạch Hữu Quang.
Hàn thị há mồm muốn giải thích vài câu, nhưng vừa mở miệng ra đã cảm thấy có gì đó bất thường.
Lưu thị này đã về nhà mẹ đẻ ở gần nửa năm rồi mà người nhà họ Lưu ngay cả việc đánh rắm cũng không dám, chưa bao giờ tìm tới nhà bà để gây chuyện, bây giờ Bạch Hữu Quang đi gọi Lưu thị về, ngược lại bọn họ lại hùng hổ tới nói ly hôn, việc này cảm thấy hơi đột ngột một chút.
Có lẽ là vì Bạch Hữu Quang nhắc đến chuyện hưu thê cho nên người nhà họ Lưu cảm thấy không có mặt mũi nào nữa, nên muốn tới gây chuyện, thuận tiện làm chỗ dựa cho Lưu thị, để nếu Lưu thị có thể trở về nhà thì sẽ không phải luồn cúi nữa.
Hàn thị suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy khả năng này có lẽ là lớn nhất.
Chẳng qua nếu là theo tình huống này thì mọi chuyện cũng không khó làm.
Người nhà họ Lưu tới là vì muốn làm chỗ dựa cho Lưu thị, cho nên những lời nói kia, những hành động kia chính là vì muốn sau này Lưu thị ở nhà chồng có thể đứng thẳng lưng, làm khó xử bà mẹ chồng này mà thôi.
Nếu người nhà họ Lưu thực hiện được chuyện này, về sau trong nhà này Lưu thị sẽ là chủ nhà, Lưu thị đưa ra quyết định, còn mẹ chồng là bà không có chỗ nói chuyện nữa.
Thế thì người làm mẹ chồng như bà nhất định phải kiên quyết bắt chẹt con dâu là Lưu thị kia, để nó biết trong nhà này ai mới có tiếng nói.
Cho nên hiện tại, bất kể là người nhà họ Lưu nói ra những lời tàn nhẫn thế nào thì bà cũng không thể nào nhượng bộ được, ngược lại phải nói ác hơn đối phương, để người nhà họ Lưu hoàn toàn sợ hãi, thế thì chuyện mới thành công được.
Hàn thị suy nghĩ trong chốc lát, đôi mắt tam giác trợn lo lên, hướng về phía đoàn người nhà Lưu thị gào lên, "Ly hôn? Thế mà cũng có mặt mũi nói ra câu này? Không nhìn lại xem con gái nhà mình là loại người gì, còn trơ trơ lại đây làm chỗ dựa cho nó hả?"
"Ở nhà cả ngày cau có với chồng, cãi nhau với mẹ chồng, chẳng có tí phép tắc nào, loại con dâu này cưới về cũng là do nhà ta xui xẻo, đã sớm muốn đuổi ra ngoài rồi."
"Xem ra các ngươi hiện tại muốn đón Lưu thị về nhà phải không, thế thì dứt khoát một chút, để ta bảo Hữu Quang nhà ta ấn dấu tay vào tờ hưu thư, các ngươi muốn đi đâu thì đi!"
Nếu các ngươi muốn ly hôn, được, ta liền nói bỏ vợ cho các ngươi nghe, xem ai sợ ai.
Hàn thị vừa thốt ra những lời kia, khuôn mặt củba người nhà họ Lưu đều nhăn nhó cả lại.
Đôi mắt của Đinh thị dường như muốn phun lửa ra, chống nạnh nhìn về phía Hàn thị gào lên, "Già rồi mà không biết xấu hổ, một đống tuổi rồi mà còn không hiểu sự đời, không biết nói thật, há mồm ra liền đổi trắng thay đen, đúng là không biết xấu hổ!"