"Được." vừa rồi Hàn thị đi ra đồng làm một ít việc, hiện tại cũng cảm thấy hơi mệt một chút, cho nên tạm thời vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bạch Hữu Quang bận rộn một lúc lâu ở trong sân.
Chờ sắp tới buổi trưa ngày kế tiếp, trước hết Bạch Hữu Quang đi vào nhà bếp, làm cơm trưa, chuẩn bị ăn hai phần cơm trưa xong mới đi tìm Lưu thị.
Nói cách khác, đến đó nói một hồi, không biết là sẽ nói đến khi nào mới về.
"Con còn ăn cơm trưa gì nữa hả, đi tới nhà Lưu thị mà ăn." Hàn thị đẩy Bạch Hữu Quang ra khỏi cửa nhà, "Đi tới nhà cha vợ, chẳng lẽ họ lại bạc đãi con rể là con chắc, đi tới đó bảo đảm có thể được bữa ăn ngon đấy."
Nếu nương đã nói như vậy thì chắc chắn không sai.
Bạch Hữu Quang không do dự, đặt chén đũa lại, nhấc chân đi về phía thôn Lưu Gia.
Hàn thị ở nhà bưng bát lên ăn, ăn cho xong bữa cơm trưa.
Mì sợi làm từ bột khoai lang đỏ trộn với bột mì, cho thêm mấy lá rau chân vịt, không cho dầu ăn vào nên khi ăn cũng chẳng có mùi vị gì.
Bởi vậy Hàn thị ăn uống không vào miệng, chỉ ăn nửa bát liền buông bát đũa xuống.
Bà ta chẳng thu dọn chén đũa đi, để trên bàn ngoài sân, chờ sau khi Lưu thị trở về sẽ thu dọn.
Chẳng qua bà ta đợi một lúc lâu sau, chờ mãi đến khi cũng thấy Lưu thị đi theo Bạch Hữu Quang trở lại.
Có điều, không chỉ có một mình Lưu thị trở về, còn có cha mẹ Lưu thị, đại ca đại tẩu của Lưu thị, nhị ca nhị tẩu, cùng với thúc thúc, bá bá, bá nương, thím của Lưu thị …
Đội ngũ mười mấy người ùn ùn kéo đến.
Những người này đi vào trong sân đứng, chắn ánh sáng khiến trong phòng tối đi một chút.
Hàn thị thấy thế liền không nhịn được bĩu môi.
Người ta nói con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, vừa muốn nói gọi Lưu thị trở về, thế mà người nhà họ Lưu đã chỉ mong sao nhanh chân tiễn về, hơn nữa còn có nhiều người tới nhận lỗi cho con gái như vậy.
Chuyện này kể ra coi như có sĩ diện.
Nhưng mà có nhiều người tới như vậy, lại là tới nhận lỗi, người ta nói không duỗi tay đánh người đang cười, dù sao cũng phải pha cho người ta một ít nước trà, nhưng hiện tại nấu nước pha trà không chỉ phiền phức mà còn rất tốn tiền.
Có điều trong lòng oán trách thì oán trách, rốt cuộc cũng là thông gia, cho nên bà cũng phải thu xếp một chút.
Hàn thị vừa mới đứng lên, Bạch Hữu Quang đã bước vào nhà ở trước tiên nói "Nương, con …"
Thấy Bạch Hữu Quang hoảng sợ đến mức muốn nói cũng không nên lời, Hàn thị tức giận mà liếc nhìn hắn.
Chẳng trách trước đó Lưu thị vênh váo chỉ thẳng vào mặt, vừa gặp chút chuyện đã không nắm vững, đúng là bùn nhão không trét lên tường được.
Chẳng phải là người nhà họ Lưu tới đây để nhận tội, nói lời xin lỗi hay sao, thế mà lại biến thành cái dạng này.
Trong nhà gặp phải chuyện này, thật đúng là khiến bà phải đảm đương làm chủ nhà để giải quyết mới được.
Hàn thị hắng giọng định nói, nhưng mà bà ta còn chưa kịp mở miệng, cha của Lưu thị là Lưu Tiên Hưng đã mở miệng nói "Thông gia, chúng ta cũng nói thẳng thắn nhé, hôm nay chúng ta tới là muốn nói về chuyện ly hôn của hai đứa trẻ này."
"Haiz, nói những lời khách sáo làm gì, dù sao cũng thành thân nhiều năm như vậy rồi …"
Hàn thị đang cho rằng Lưu Tiên Hưng muốn nói lời xin lỗi, cho nên bà theo bản năng tiếp lời, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lập tức biến đổi, đôi mắt đều trợn to lên, "Ông nói gì?"
"Ta thấy thân thể thím Hàn rất rắn rỏi, sao lỗ tai lại có vấn đề thế?" đại tẩu Đinh thị của Lưu thị trợn to mắt liếc Hàn thị một cái, "Chẳng lẽ phải để chúng ta lặp lại lần nữa mới nghe được hay sao?"
"Chẳng qua những lời này chúng ta cũng chẳng sợ nói ra, hơn nữa còn muốn nói thật to mới được, tiểu muội nhà ta muốn ly hôn với Bạch Hữu Quang nhà bà!"