Chờ đến khi người đưa đón dâu sôi nổi đi xa, lúc này bốn đứa trẻ Bạch Thủy Liễu mới quay trở về sân, tiếp tục làm công việc vừa rồi mình đang làm dở.
"Nương, việc xuất giá không phải là chuyện vui à? Sao vừa rồi hình như con nghe thấy Đào Chi tỷ đang khóc thì phải?" Bạch Trúc Diệp hỏi.
"Vừa rồi con cũng nghe thấy, tiếng khóc rất to, còn to hơn cả tiếng kèn nữa." Bạch Mễ Đậu nói, "Có điều con nhớ rõ năm ngoái khi Quế Hoa tỷ xuất giá hình như cũng khóc, tiếng khóc còn to hơn cả Đào Chi tỷ đó."
"Có vẻ như là xuất giá đều phải khóc thì phải." Bạch Lập Hạ nói xen vào một câu, "Lúc Quế Hoa tỷ xuất giá con nhìn thấy lúc tỷ ấy lên kiệu không khóc được, Giang bá nương còn lén nhéo tỷ ấy một cái, lúc này Quế Hoa tỷ mới rơi nước mắt……"
Thấy bốn đứa trẻ trò chuyện sôi nổi ở chỗ này, Tô Mộc Lam rửa ráy bùn đất dính trên tay khi dọn dẹp đất trồng rau đi, cười nói, "Nơi này của chúng ta đang có tục lệ khóc khi gả chồng, ý muốn nói tiếng khóc càng vang dội, sau khi kết hôn hai vợ chồng mới có thể hòa thuận với nhau, cuộc sống hàng ngày ở nhà chồng mới trôi chảy được."
"Nếu không khóc thì sẽ bị cho rằng không tốt, khởi đầu không tốt thì cuộc sống hàng ngày sau này cũng chẳng tốt đẹp, kì thật đây là quy tắc mà thế hệ trước truyền lại, không biết nguyên do cụ thể thế nào."
"Thật đúng là quy tắc kì quái……" Bạch Trúc Diệp hơi nghi ngờ mà bĩu môi.
"Ta đoán chắc có ẩn ý gì đó, chẳng qua ta không biết, có lẽ phải đi hỏi bà Liễu hoặc bà Trịnh của các con xem thế nào, có lẽ bọn họ sẽ biết." Tô Mộc Lam cười đáp.
"Vậy có cơ hội thì đi hỏi xem sao."
Bọn trẻ rất tò mò, có điều những chuyện như thế này cũng không phải quá quan trọng, nếu có có hội thì hỏi để hiểu biết thêm cũng được.
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, nàng đi lột vỏ mướp hương, chuẩn bị làm cơm trưa sớm một chút.
Đến buổi chiều, Quế thị tới đưa một số đồ vật mà trước đó Tô Mộc Lam đặt hàng ở chỗ nàng.
Khoảng thời gian trước đã từng đưa một đám đồ tới, chẳng qua nguyên liệu làm gương và lược không có loại như ý muốn của Tô Mộc Lam, cho nên hai món đồ này giao muộn một chút, chờ đến khi vải dệt tới mới bắt đầu làm, cho nên đồ vật hoàn thành muộn hơn một chút.
Tay nghề của Quế thị không thể chê vào đâu được, Tô Mộc Lam là ngó trái ngó phải, cảm thấy cực kì vừa lòng.
"Tay của Quế tẩu tử đúng là khéo thật." Tô Mộc Lam không nhịn liên tục khen ngợi.
"Haiz, chỉ là tay nghề sống tạm, không bị chê là tốt rồi." Quế thị rất khiêm tốn, nhận tiền mà Tô Mộc Lam đưa sau đó lại nói lời cảm ơn với nàng.
"Đúng rồi, nương của Thủy Liễu à, ta hỏi thăm ngươi một chuyện, ngươi có biết xưởng Trứng Muối của thôn này ở đâu không, ta muốn mua một ít Trứng Muối về, ta biết cửa hàng Ngô Ký trên thị trấn trấn có bán món Trứng Muối này, có điều món Trứng Muối bán rất chạy, nhiều lần đi tới cửa hàng Ngô Ký đều đã bán hết, ta cũng bận không đi kịp, nghe nói chỗ thôn Bạch Gia mở xưởng Trứng Muối, liền thừa dịp lúc này đưa hàng hóa cho ngươi thì mua một ít về."
Vì nàng thường xuyên đi giao đồ cho người ta, chạy bên này bên kia, có đôi khi phải làm cả một món đồ điêu khắc to không dễ dàng khuân vác, phải làm cả ngày ở nhà chủ.
Có rất nhiều lúc còn không thể quay về nấu cơm chưa.
Hiện tại trời nóng, đồ ăn nấu lên không để được lâu, nhưng Trứng Muối này chỉ cần bóc vỏ ra là có thể ăn, kết hợp với một ít bánh bột ngô và một ít rau rừng cũng tiện hơn.
"Ở ngay đầu thôn, ra cửa đi hướng đông là được." Tô Mộc Lam nói, "Có điều bây giờ đang là lúc bận giao hàng, lúc này tẩu đi tới đó không biết có người tiếp đón tẩu hay không, ở chỗ của ta lần trước làm còn dư lại rất nhiều, nếu tẩu muốn thì ta lấy một ít cho tẩu, tẩu mang về ăn tạm nhé."