Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 417: Người còn chưa chết




"Có điều cháu cũng cứ yên tâm, chuyện này chính ta và tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa đã thương lượng với nhau rồi, người ngoài cũng không biết, mặc kệ cháu có đồng ý hay không thì sẽ không ai đồn đại bàn tán gì cả."

"Chuyện này, cháu cẩn thận suy xét kỹ càng xem sao?" Trịnh thị dứt lời, nhìn về phía Tô Mộc Lam...

Trong ánh mắt kia có thể nói là tràn đầy hi vọng.

Tô Mộc Lam nghe xong những lời này, hiện tại mới coi như đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không lập tức đáp lời, chỉ mím môi, cầm muôi vớt trong tay đặt sang bên cạnh cái chậu gỗ.

"Nghe cũng không tệ, muội cân nhắc suy nghĩ một chút xem?" Phùng thị lấy khuỷu tay chạm vào Tô Mộc Lam.

"Đúng vậy, nương của Thủy Liễu, cháu cứ cân nhắc suy nghĩ đi?" Trịnh thị bồi thêm một câu.

Nhìn vẻ mặt của Trịnh thị và Phùng thị đều tràn đầy sự quan tâm, hơn nữa còn tràn đầy hi vọng chờ nàng gật đầu, lập tức Tô Mộc Lam cảm thấy nghẹn họng.

Cân nhắc suy nghĩ?

Cân nhắc suy nghĩ cái gì……

Hiện tại có thể nói là nàng không hề có ý định muốn kết hôn.

"Thím Trịnh." Tô Mộc Lam suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng trả lời, "Cháu biết Thím Trịnh cũng có lòng tốt, sợ một mình cháu nuôi đám trẻ quá vất vả."

"Nhưng mà chuyện này thực sự cháu không thể đồng ý được."

Trịnh thị thấy Tô Mộc Lam trả lời nhanh như vậy, lại khuyên nhủ, "Cháu có cần suy nghĩ lại hay không? Thím biết chuyện này không phải việc nhỏ, nghĩ nhiều mấy ngày cũng không có vấn đề gì."

"Chuyện này nghĩ tới nghĩ lui đều như nhau cả, thật sự cháu không thể đồng ý được." Tô Mộc Lam lại nhấn mạnh một lần nữa, trả lời càng dứt khoát hơn vừa nãy.

Trịnh thị thở dài, "Việc hôn nhân đúng là phụ thuộc vào duyên phận do ông trời an bài, nếu cháu không tình nguyện thì có lẽ hai đứa cháu cũng không có duyên phận gì, chuyện này không thể gượng ép được."

"Nếu cháu chỉ không thích mối hôn nhân này thì sau này gặp mối tốt hơn, thím lại lưu ý một chút cho cháu."

"Thím Trịnh." Tô Mộc Lam đứng thẳng người dậy, "Sau này thím không cần lưu ý giúp cháu nữa, cháu cũng không vòng vo, sẽ nói thẳng với thím, cháu cảm thấy Thạch Đường nhà cháu chưa chết".

"Lúc trước mọi người đều nói Thạch Đường nhà cháu vì chạy thoát khỏi đám thổ phỉ cướp tiền mà ngã từ trên vách núi xuống, cũng nói núi kia rất cao, sau khi ngã xuống chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng nếu căn cứ vào thực tế mà nói thì từ đó đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của Thạch Đường nhà cháu."

"Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng không thấy người, thi thể cũng không phát hiện được, rốt cuộc không thể nói là nhất định đã chết, ngộ nhỡ ngã xuống mà vẫn còn sống, được người khác cứu thì có lẽ vẫn còn sống cũng nên."

Sau khi Trịnh thị nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn, "Nhưng nếu Thạch Đường thật sự còn sống thì dù sao cũng phải nhớ mà về nhà chứ.

Bây giờ đã nhiều năm rồi mà không thấy trở về."

"Ngộ nhỡ bị chuyện gì ràng buộc, bất đắc dĩ nên không về, hoặc là lúc bị rơi xuống bị đập vào đầu, không nhớ rõ chuyện trước đó cũng nên …"

"Dù sao cháu vẫn cảm thấy Thạch Đường nhà cháu còn sống, hắn không chết, cháu cũng không phải quả phụ." Tô Mộc Lam lại nói một lần nữa, mỗi một câu đều nhấn mạnh một lần.

Thế cũng đúng.

Nghe nói khi đọc sách và xem kịch cũng không phải là không gặp hải đoạn tình tiết như thế này.

Sau khi được người ta cứu, bị ân nhân cứu mạng gửi gắm con gái trước khi lâm chung, cho nên không thể không có lỗi với vợ cả ban đầu, hoặc là mất ký ức, không nhớ nổi bất kì kẻ nào và bất cứ chuyện gì, cho dù đối mặt ngồi với người nhà cũng không hề quen biết …

Trường hợp của Bạch Thạch Đường cũng không phải là không có khả năng xảy ra như vậy.

Có điều theo nhìn nhận của Trịnh thị, mọi người đều đã nhìn thấy người rơi từ trên cao xuống như vậy thì đại khái sẽ không sống được.

Hiện tại Tô Mộc Lam nói như vậy, đại khái là không muốn tái giá.