Cứ như vậy, Phùng thị chỉ cảm thấy chính mình cầm đồ ăn của Tô Mộc Lam làm mà tự giác thấy tay và miệng của mình đều kém cỏi, trong lòng tự nhủ phải giúp đỡ Tô Mộc Lam nhiều hơn, vì thế càng chăm chỉ chạy qua chạy lại hơn.
Hai người, một bên làm việc, một bên nói chuyện phiếm, vừa không cảm thấy buồn, cũng không cảm thấy mệt, chung quy lại thấy vô cùng thích hợp...
Tới hôm nay khi vừa qua buổi trưa, bọn nhỏ đều đi tới học đường để học thì Trịnh thị tới nhà.
"Thím Trịnh tới à." Tô Mộc Lam vội vàng kéo chiếc ghế dài tới, rót đầy nước vào ly trà.
"Đang bận à." Trịnh thị nhìn Tô Mộc Lam, khuôn mặt đều tràn đầy niềm vui.
"Vâng, mấy ngày nay phía cửa hàng muốn đặt hàng số lượng lớn, cho nên cháu hơi bận một chút." Tô Mộc Lam thấy Trịnh thị muốn nói lại thôi, đặc biệt là ánh mắt lại thường thường ngó về phía Phùng thị, nàng nở nụ cười hỏi "Thím Trịnh có việc muốn tìm cháu sao?"
"Đúng là có chút việc." Trịnh thị gật gật đầu, chung quy lại cũng không bận tâm lắm việc Phùng thị có mặt ở hiện trường chỗ này.
Rốt cuộc Phùng thị có quan hệ tốt với Tô Mộc Lam, đây là chuyện mà tất cả những người trong thôn đều biết.
Tuy Trịnh thị không muốn tiết lộ ra chuyện này, nhưng Phùng thị nhất định sẽ suy nghĩ cho Tô Mộc Lam mà không đi rêu rao khắp nơi.
Hơn nữa chuyện này cũng là vì tốt cho Tô Mộc Lam, vừa hay Phùng thị ở đây cũng có thể cùng bà khuyên nhủ một câu.
Như vậy nghĩ, Trịnh thị liền mở miệng, "Chuyện này, nói chung cũng có chút khó nói, đúng là cũng hơi đường đột, chẳng qua ta cũng chẳng biết thời cơ nào tốt để nói, cũng sợ ngộ nhỡ bỏ lỡ mà không nói ra thì khó tránh khỏi tiếc nuối."
Trịnh thị nói như vậy, Tô Mộc Lam cảm thấy đầu óc mờ mịt chẳng rõ đâu vào đâu, "Thím Trịnh, rốt cuộc là chuyện gì vậy …" "Ta muốn nói về việc hôn nhân của cháu." Trịnh thị cười nói.
Chuyện mai mối cho nàng sao?
Tô Mộc Lam vừa mới bỏ trứng gà vào muôi, nghe thấy vậy liền buông tay làm muôi rơi "Lạch cạch" một tiếng, rơi vào bên trong thùng gỗ ở trước mặt.
Cũng may bên trong thùng gỗ cũng có nhiều bùn vôi, lúc Phùng thị vớt trứng gà lên thì phát hiện ra toàn bộ trứng gà vẫn hoàn chỉnh, không bị vỡ.
"Nhìn muội kìa, kích động đến mức cầm muôi vớt cũng không xong?" Phùng thị trêu ghẹo một câu, hỏi Trịnh thị, "Thím Trịnh, đó là nhà nào đấy?"
"Cách nơi này của chúng ta không xa, là thôn Trương gia, người đó có tên là Trương Môn Nghĩa."
Trịnh thị cười nói, "Ta nhớ rõ nương của Thủy Liễu lúc trước đã từng mua thịt dê của Trương Môn Nghĩa, chắc là cũng quen biết, đoán chừng cũng biết tình huống của Trương Môn Nghĩa rồi."
"Thằng bé này nhìn lớn lên cao lớn thô kệch, nhưng mà tính cách lại thật thà, làm việc chân tay cũng cẩn thận, mọi người ở thôn Trương gia đều nói hắn rất tốt bụng."
"Cha mẹ của Trương Môn Nghĩa mất sớm, chỉ có một tỷ tỷ đã xuất giá, gia đình chồng nhà tỷ tỷ cũng lương thiện, thường xuyên lo lót giúp đỡ, không cần lo lắng về việc quan hệ giữa cha mẹ chồng và chị em dâu."
"Đúng đúng đúng, Trương Môn Nghĩa còn nói, hắn cũng rất thích con nít, cũng tình nguyện giúp đỡ cùng cháu nuôi dưỡng bốn đứa trẻ đó, đây cũng coi như là chuyện hiếm thấy."
"Nương của Thủy Liễu à, cháu xem cháu có bản lĩnh, lại biết kiếm tiền, Trương Môn Nghĩa kia mặc dù chỉ nuôi dê, có phần không cao sang lắm, nhưng mỗi năm hắn nuôi được đám dê ấy cũng kiếm được không ít tiền đâu."
"Bên phía cháu thì sao, một mình nuôi dưỡng bốn đứa trẻ cũng rất vất vả, nếu có người có thể giúp đỡ cháu, có lẽ cuộc sống của cháu cũng nhẹ nhàng hơn một chút."
"Sau này trong nhà có thêm một người ở bên cạnh đỡ đần cho cháu cũng tốt hơn là tình cảnh cô nhi quả phụ như hiện tại, như thế rất tiện, ta cảm thấy việc hôn nhân này cũng rất thích hợp, cho nên lại đây nói với cháu một câu."
"Chẳng qua việc này có được hay không thì vẫn phải xem ý của cháu thế nào.
Nếu cháu đồng ý thì ta sẽ trả lời đối phương một câu, nếu cháu không muốn thì ta cũng sẽ lựa lời nói với đối phương."