Nói chuyện, Tô Mộc Lam đi vào nhà bếp, cầm bánh bao nhân thịt vừa mới hấp ban trưa ra đưa cho Bạch Đào Chi, "Thứ này coi như quà đáp lễ của ta cho cháu nhé."
Dưới tình huống của Bạch Đào Chi, Tô Mộc Lam cảm thấy, bánh bao nhân thịt này có thể ăn no bụng, hơn nữa sau khi ăn xong sẽ không để lại dấu vết thức ăn, cái này thích hợp nhất.
"Không không không, nếu như vậy thì có vẻ cháu cố ý làm thế mất." Bạch Đào Chi cuống quít xua tay, xách theo giỏ tre mà chính mình cầm tới, chạy vèo ra xa như một cơn gió.
Khi Tô Mộc Lam phản ứng lại thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Bạch Đào Chi đã chạy xa.
"Haiz …" Tô Mộc Lam nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng sau khi ra phía sau cửa sân thì ngẫm lại, nếu người bên ngoài mà nhìn thấy lại truyền tới tai của Bạch Hồng Phú thì sẽ không tốt cho Bạch Đào Chi, nàng đành phải lắc đầu, tạm thời cất bánh bao nhân thịt đi.
"Chờ lần tiếp sau có cơ hội, các con lén nhét thức ăn cho Bạch Đào Chi nhé." Tô Mộc Lam ngồi xuống tiếp tục làm Trứng Muối, thuận tiện dặn dò bọn nhỏ một câu.
Nương, sợ là không được." Bạch Thủy Liễu nói, "Con biết tính nết của Đào Chi tỷ, tỷ ấy không thích lợi dụng người khác, nói không cần chính là không cần, mặc kệ là lén cho, tỷ ấy cũng sẽ trả lại."
"Đến lúc đó nếu mà để Phú bá bá nhìn thấy, ngược lại sẽ có rắc rối."
"Nói vậy cũng đúng." Tô Mộc Lam gật gật đầu, ngẫm lại ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết của Bạch Đào Chi, thân thể lại gầy ốm, lập tức thở dài.
Buổi trưa ngày hôm sau, Bạch Kim Bắc bước vào nhà.
"Nhìn bộ dạng này của chàng chắc là những dược liệu còn sót lại đã được bán giá tốt rồi hả?" Phùng thị nhìn khuôn mặt Bạch Kim Bắc tràn đầy ý cười, hỏi.
"Cũng không hẳn, dược liệu được thu gom lại vừa bán vừa cho, cuối cùng tiền vốn chắc chắn là không thu lại được, đại khái tính toán sơ lược thì hẳn là lỗ hai phần, nhưng mà nếu tính tới số tiền kiếm lúc trước thì cũng coi như quay vòng được, không lãi cũng không lỗ."
Phùng thị trợn mắt lườm Bạch Kim Bắc một cái, "Chàng chạy việc suốt một năm, cuối cùng rơi vào cảnh quay vòng tròn, trông thì mệt, nhưng ta thấy bộ dạng của chàng nhe nhởn như vậy, chẳng giống như mệt chút nào, ngược lại giống như nhặt được thỏi vàng ấy."
Haiz, chẳng phải ta nghĩ sau này không phải bôn ba khắp nơi nữa hay sao, có thể ở nhà chăm sóc bảo vệ nàng và cha mẹ, còn có Vĩnh Hòa, trong lòng cũng vui vẻ mà."
Bạch Kim Bắc cười nói, "Có tiền hay không, cái này không quan trọng nữa."
"Thôi đi, ta thấy chàng mất tiền, sợ ta mắng chàng nên cợt nhả ở chỗ này, chẳng dám biểu hiện ra cảm xúc thật của chính mình thì có."
Phùng thị duỗi tay gõ gõ vào trán của Bạch Kim Bắc, "Nhưng mà bây giờ mất tiền cũng không sao, không lôi thôi nhiều với chàng nữa."
Bạch Kim Bắc gãi lỗ tai, cười hì hì, "Biết ngay là vợ thương ta mà."
Vừa dứt lời, Bạch Kim Bắc thấy trong san không có ái, nghiêng đầu muốn hôn Phùng thị.
"Già rồi không biết xấu hổ." Phùng thị trốn sang một bên, "Đừng làm loạn nữa, có chuyện đứng đắn muốn nói với chàng đây."
"Chuyện đứng đắn gì?" nhìn nét mặt Phùng thị hiến khi trở nên nghiêm túc, Bạch Kim Bắc cũng trở nên nghiêm túc.
Hôm qua nương của Thủy Liễu tới tìm ta, nói muốn hợp tác với nhà chúng ta buôn bán, bảo ta sau khi chờ chàng về thì thương lượng việc này với chàng."
"Buôn bán cái gì?"
"Nương của Thủy Liễu dự định mở xưởng làm Trứng Muối……" Phùng thị nói lại toàn bộ những lời mà ngày đó Tô Mộc Lam nói không sót một câu cho Bạch Kim Bắc nghe.
Sau khi Bạch Kim Bắc nghiêm túc nghe xong, gãi gãi đầu, "Nghe cũng không tệ lắm."
"Ta cảm thấy không tệ, hôm qua ta cũng nói với cha mẹ rồi, cha mẹ cũng nói tốt, còn nói tay nghề của nương Thủy Liễu không chê vào đâu được, về phía chàng thì lại biết quản lý người."