Cơm trắng, mùi thịt cá băm thơm lừng, rau trộn Trứng Muối và dưa chuột.
Tô Mộc Lam cùng bốn đứa trẻ cùng nhau ăn bữa cơm trưa thơm ngào ngạt...
Đến buổi chiều, bọn nhỏ từng người đi tới học đường, Tô Mộc Lam ở nhà tìm giấy, ghé vào bàn đầu bắt đầu vẽ xưởng Trứng Muối.
Nếu muốn mở xưởng thì trước hết phải chuẩn bị tốt cơ sở vật chất, nguyên vật liệu.
Nếu không chờ đến khi xưởng bắt đầu đi vào hoạt động mới cải tạo thì rất phiền phức.
Cho nên khi vẽ kiến trúc cái xưởng này cần hết sức cẩn thận và tỉ mỉ mới được.
Sinh sống ở nơi này lâu như vậy nên hiện tại Tô Mộc Lam cũng đã có thói quen sử dụng bút lông.
Hiện tại lúc thì chấp bút, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì múa bút vẩy mực, ngay cả khi chóp mũi đổ mồ hôi nàng cũng không có thời gian để lau khô.
Bên này, trên trán của Trịnh thị cũng toát ra mồ hôi lấm tấm, bà vội vàng lấy một cái khăn ra lau đi.
Hôm nay trời càng ngày càng nóng, bà vội vã lên đường, lúc này phía sau lưng đều bị ướt một mảng, chẳng qua cũng may, bà không ngừng đẩy nhanh tốc độ nên vẫn tìm được nhà của Trương Lê Hoa.
Cha mẹ chồng của Trương Lê Hoa biết Trịnh thị tới tìm Trương Lê Hoa, lại biết được là vợ của Bạch Khang Nguyên của thôn Bạch Gia nên càng tôn trọng hơn, mời vào bên trong nhà chính, bưng nước trà, sau đó mới gọi Trương Lê Hoa tới.
Lúc này Trương Lê Hoa đã mang thai đến tháng thứ tám.
Bụng nhô ra phía trước, nhìn bụng hơi nhọn, cả người cũng bởi vì thời gian mang thai mà béo hơn một chút, hiện tại đi đường không thể không có thói quen muốn đỡ bụng lên.
Mẹ chồng của Trương Lê Hoa là Thẩm thị đỡ Trương Lê Hoa ngồi xuống chiếc ghế có lót đệm, cười nói với Trịnh thị "Hai người các ngươi cứ nói chuyện đi, có chuyện gì thì gọi ta, ta ở ngay phòng ở phía đông kia."
"Cảm ơn Thẩm tẩu tử." Trịnh thị nói cảm ơn.
Chờ Thẩm thị rời khỏi nhà chính, Trương Lê Hoa nở nụ cười với Trịnh thị và nói "Chào thím Trịnh, vừa rồi cháu nghe mẹ cháu nói, thím Trịnh là người của thôn Bạch Gia, không biết thím Trịnh đặc biệt tới tìm cháu là có chuyện gì thế?"
Trương Lê Hoa không nhớ rõ chính mình có giao lưu qua lại gì với người của thôn Bạch Gia.
"Hai nhà chúng ta ít qua lại với nhau, cho nên có lẽ ngươi không có ấn tượng nhiều, dì út nhà ngươi gả đến nhà em họ thứ tư của nhà mẹ đẻ ta, nếu xét về khía cạnh này thì chúng ta coi như cũng là thân thích phương xa."
Mấy thôn gần đây, liền kề nhau hay không liền kề, chuyện con gái thôn này lấy chồng ở thôn kia đều là chuyện bình thường, cho nên có quan hệ họ hàng cũng không có gì lạ.
Trương Lê Hoa nhớ rõ dì út nhà mình đúng là được gả tới thôn Trịnh Gia.
"Chào thím, thật không ngờ còn có quan hệ họ hàng này." Trương Lê Hoa cũng thấy hơi ngoài ý muốn.
"Đúng thế mà, cũng vì mối quan hệ này mà làm ta nhớ đến một chuyện lớn." Trịnh thị cười tủm tỉm mà nói rõ ý đồ của mình khi tới đây cho Trương Lê Hoa nghe.
ên phía Trương Lê Hoa cũng cẩn thận nghe.
"Thím đi thong thả." Chờ đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, Trương Lê Hoa mới tiễn Trịnh thị ra ngoài.
Chờ đến khi Trịnh thị đi xa, Thẩm thị mới bước lại gần, đỡ thân mình cồng kềnh của Trương Lê Hoa, "Nói chuyện lâu như vậy, có phải có chuyện rất quan trọng hay không?"
"Thân thể con không tiện, nếu có chuyện gì cứ để mẹ và cha con đi làm là được, nếu chúng ta tay già chân yếu không thể giúp gì thì sẽ gọi nhị thúc con ở bên kia hỗ trợ."
"Nương, là chuyện vui." Trên mặt của Trương Lê Hoa tràn đầy ý cười.
Chuyện vui?
Thẩm thị hơi kinh ngạc.
"Đúng là chuyện vui." Trương Lê Hoa ngồi xuống ghế dựa, nhìn về phía Thẩm thị cười nói, "Thím Trịnh này là người thôn Bạch Gia, cũng là chị họ của dượng út nhà con, thím ấy nhớ Môn Nghĩa hiện tại đang độc thân, nên muốn giới thiệu cho một mối hôn nhân."
"Ồ, chuyện này đúng là chuyện vui." Thẩm thị nở nụ cười, "Chẳng trách con lại nói như vậy."