Phùng thị đang ở trong nhà phơi đậu xanh.
Trong nhà đậu xanh đã sớm được trồng, lúc này đã có một số cây già phát triển thành vỏ đen, sau khi hái xuống đem về phơi nắng một lúc, vỏ đỗ sẽ tự động bung ra, dùng cái cào đập rụng quả đậu, chỉ còn lại hạt đậu xanh rơi ra, phơi thêm ba, bốn ngày nữa thì có thể cất kỹ vào hồ lô, chờ sau này lúc nào cũng có thể nấu thành món chè đậu xanh để uống.
"Sao chỉ có một mình tẩu ở nhà thế, chẳng phải Kim Bắc ca đã từ bên ngoài về rồi sao?"
Chỉ cần Bạch Kim Bắc ở nhà thì tuyệt đối sẽ không cho Phùng thị làm những việc này.
Khi Tô Mộc Lam nói chuyện, buông giỏ tre nhỏ trong tay ra, giúp đỡ Phùng thị nhặt vỏ đậu xanh ra.
Đậu xanh đã phơi được một lát khiến vỏ khô rất dễ để hạt đậu xanh bong tróc ra.
"Haiz, đừng nói nữa." Phùng thị hơi hờn dỗi mà đáp một câu, cũng không có tâm trạng cầm cái cào nữa, đặt mông ngồi xuống ghế đẩu "Chuyện này chẳng phải bắt đầu từ năm ngoái hay sao, tự dưng Kim Bắc lại vội vàng buôn bán dược liệu, mới buôn bán được một năm, nhưng việc buôn bán này thật sự rất khó làm, tiền đâu chẳng thấy, cả ngày chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia, uổng phí mấy đôi giày và mấy bình trà."
"Hai ngày trước chàng ấy về, thương lượng một chút với cha mẹ, nói việc buôn bán này thật sự không dễ làm, cho nên muốn bỏ dở không làm nữa, đỡ phải hao tổn tinh thần và sức lực, cuối cùng lại chẳng thu được gì, cha mẹ cũng đồng ý, Kim Bắc liền đi ra ngoài một chuyến, xử lý những hàng hóa còn tồn đọng."
"Nhân dịp lúc này thời tiết còn đẹp, tránh đến mùa hè vừa nóng vừa ẩm, chất lượng dược liệu biến đổi không tốt, lại không bán được giá."
"Ta nói muội nghe, trong nhà nhiều đất như vậy, cũng không có chỗ nào phải chi nhiều, nhà mình có hai mẫu, những mẫu đất còn lại đều cho thuê, việc ăn uống cũng không lo, cũng đừng phí sức lực đi ra bên ngoài tranh đoạt việc buôn bán với người khác, đâu có dễ dàng chứ?"
"Kim Bắc ca cũng là muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút." Tô Mộc Lam cười nói, "Không nói những cái khác, chỉ cần nói đến chuyện đọc sách của Vĩnh Hòa thôi, hiện tại học ở đây, chờ sau này có tiền đồ, muốn đi lên huyện học.
Tuy học phí nhập học ở trên huyện rẻ, nhưng ngày thường phải hiếu kính với tiên sinh, hơn nữa còn có bạn bè giao lưu với nhau, e là tiền giấy và bút mực đều đắt hơn nhiều so với hiện tại"
"Hơn nữa còn các kì thi hàng năm nữa, còn cả sau này cưới vợ, cần phải chi rất nhiều tiền đó, bây giờ phải tính toán hết một thể mới ổn."
"Tẩu xem muội cũng đang trong tình trạng như vậy? Mỗi tháng cửa hàng Ngô Ký cùng Thất Lý Hương bên trong huyện thành có thể kiếm được không ít tiền, nhưng sau này bốn đứa bé trong nhà nếu đứa nào muốn học cái gì thì không thiếu phải chi tiền, muội cũng coi như sớm có sự chuẩn bị một chút, tránh cho đến lúc đó bị luống cuống."
Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, Phùng thị mới thở ngắn than dài việc thiếu rất nhiều tiền, gật gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy."
Nàng cũng cảm thấy Tô Mộc Lam làm việc rất vất vả vì bốn đứa trẻ này, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng "Cũng thật là khó cho muội."
"Haiz, chuyện này cũng không phải là làm khó hay không, nếu đã được gọi một tiếng nương thì phải làm tròn bổn phận của một người nương thôi." Tô Mộc Lam mím môi cười, "Chuyện này nói cho cùng thì cũng là niềm hi vọng của muội.
Sau này bọn nhỏ trưởng thành có tương lai thì sau này muội cũng có người hầu hạ phải không?"
"Muội nuôi bọn nó lớn lên, bọn nó hầu hạ muội khi về già, đây là chuyện đương nhiên mà?" Phùng thị cũng cười cười, hỏi, "Haiz, sao hôm nay muội lại rảnh rỗi tới chỗ của ta thế, hai ngày trước không phải nói còn bận làm món Trứng Muối hay sao, ngay cả ta gọi muội đi chợ dạo một chút mà muội cũng không rảnh".
"Muội đến đây vì chuyện Trứng Muối đó."