Thay vì nói là chạy, chẳng bằng nói là cẩn thận chuyển động dịch chuyển về phía trước.
Cho rằng vận sức chờ phát động, động tác trên phạm vi lớn này sẽ khiến cho mình càng thêm khó chịu, thậm chí sẽ...
Tóm lại, hai người Bạch Thổ Thuận với Tôn Thị, gian nan dẫn con ra sau nhà, cũng chẳng lo gì được nhiều mà chạy thẳng vào nhà xí...
Mùi thối ngút trời, bao phủ hồi lâu.
Đến mức, nhà hàng xóm ở hai bên nhà Bạch Thổ Thuận và Tôn Thị, hai ngày nay cũng không dám mở cửa, cũng không dám ở lâu trong sân, thậm chí đến cả quần áo cũng không dám phơi nắng.
Mà hai nhà này đều là người bị Tôn Thị trộm lúa mạch, vốn đã có lời oán thán với chuyện tiêu chảy của hai người, nhưng nghĩ tới có thể có được gấp đôi lúa mạch, trong đầu cũng thư thản rất nhiều, bèn bóp mũi miễn cưỡng nhịn lại.
Hai người Bạch Thổ Thuận và Tôn Thị ròng rã chạy vào nhà xí cả ngày, mãi đến ngày hôm sau, mới tình trạng mới tốt hơn được một chút, không còn tiêu chảy nữa.
Nhưng lúc này, hai người cũng như bị rút hết sức lực, nằm trọn vẹn trên giường hai ngày, lúc này mới có thể ăn chút cơm như bình thường mà có sức lực xuống giường.
Sau khi có thể xuống giường, Bạch Thổ Thuận cũng không tiện trì hoãn, chỉ đưa lúa mạch đến từng nhà dựa theo số lượng Bạch Khang Nguyên viết trên giấy.
Chuyện này, xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Chỉ là, tuy nói đã kết thúc, nhưng rốt cuộc đây cũng là chuyện thứ hai náo động nhất cả thôn từ năm ngoái đến nay, sau chuyện Trương Cốc Lai đến trộm gạo nhà Tô Mộc Lam, đương nhiên nó đã trở thành câu chuyện phiếm lúc rảnh rỗi của các thôn dân rồi.
Nhất là chuyện hai vợ chồng Bạch Thổ Thuận ròng rã chạy vào nhà xí suốt một ngày, tức thì bị người ta đem ra giễu cợt.
Đến ngay cả bốn củ cải nhà Tô Mộc Lam, lúc này cũng cảm khái không thôi.
"Cặp mắt kia của Tôn bá nương, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm xem nhà người ta có thứ gì tốt, chỉ ước sao có thể chạm được một ít lợi lộc, lúc này cũng coi như là bị một vố đau rồi."
Có thể nói, Bạch Thuỷ Liễu là người không có thiện cảm với Tôn Thị nhất.
Trước đây, nàng nhìn lén nhà cô bé làm khoai lang khô, lén suy nghĩ muốn học làm khoai lang khô, sau này thấy bọn cô bé làm ruộng, lại mở miệng mỉa mai sau lưng, có thể nói từ đầu đến chân đều tỏ ra vô cùng thù địch với nhà cô bé.
Bạch Lập Hạ cũng phụ hoạ vào: "Đúng đó, lần này chắc là ông trời cũng không nhìn nổi nữa, phải phạt nàng thôi.
Bằng không, một người làm việc cẩn thận như Thành thúc, sao lại trùng hợp không cẩn thận tưới Thiên Tiên Tử vào trong ruộng như vậy được chứ?"
"Cho nên nói, đây được gọi là ác giả ác báo, không phải không bị báo mà là chưa đến lúc thôi." Bạch Đậu Mễ cũng nói chen vào.
Lúc này, Tô Mộc Lam đang dẫn bốn đứa bé nhặt hạt bắp phải thu hoạch khi mùa vụ, nghe được lời nói của bốn người, lập tức nở nụ cười: "Sợ là chuyện này không phải do ông trời trừng phạt." "Nói thế nào?" Bốn ánh mắt lập tức trừng lớn.
"Thành thúc của các con làm người cẩn thận, nếu Thiên Tiên Tử kia là kịch độc, chắc chắn sẽ không tùy tiện đặt trong sân đâu, càng sẽ không dễ dàng tưới vào trong lúa mạch như vậy đâu."
Tô Mộc Lam cười nói: "Mới mấy ngày trước vừa nghe người trong thôn rất đau đầu với chuyện bị người ta trộm lúa mạch, chân sau Thành thúc của các con lại truyền đi chuyện này, vả lại trúng kịch độc mà uống ít thuốc đã khỏi rồi, các con không cảm thấy có hơi kì lạ hay sao?"
"Ý của nương là..."
Bốn đứa bé nghe vậy, lập tức rơi vào trầm tư.
"Ý của nương là, đây là cách mà lý chính thúc nghĩ ra, ông cố ý để Thành thúc công truyền đi những lời này, dẫn tên trộm lúa mạch mắc câu?" Bạch Đậu Mễ vượt lên trước đáp một câu.
"Nói không sai." Tô Mộc Lam khẽ gật đầu một cái.