Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 396: Người đâu mau đến đây




Đau đầu, đau cánh tay, đau bụng, khắp cơ thể còn bị đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này lại còn thấy Tôn Thị ngất đi, chắc chắn nguyên nhân chính là ăn độc lúa mạch.

Dù sao trong nhà, sức ăn của Tôn Thị là lớn nhất, nàng cũng ăn nhiều nhất...

Sắc mặt của Bạch Thổ Thuận trắng bệch, gọi trẻ con đang đùa giỡn trong sân: "Mấy đứa các ngươi mau mau, mau mau, đi cùng ta đến cơ quan của Thành thúc các ngươi..."

Dứt lời, hắn cắn răng, đưa tay ôm lấy Tôn Thị ngã dưới đất bất tỉnh nhân sự.

Vốn Tôn Thị có dáng vẻ mập mạp, mặc dù Bạch Thổ Thuận làm việc nhà nông dài hạn, sức lực cũng tương đối lớn, nhưng lúc ôm lấy Tôn Thị gần như cũng phải dùng hết sức lực của toàn thân, bấy giờ mới miễn cưỡng nửa kéo nửa ôm được người đi ra ngoài.

"Cứu người này, người đâu đến đây..."

Bạch Thổ Thuận vừa khóc vừa hét, gây ra động tĩnh huyên náo thật lớn, gần như người của nửa thôn đều đến để xem cuối cùng có chuyện gì xảy ra.

Khi biết Bạch Thổ Thuận đang gấp gáp đưa Tôn Thị đi tìm Bạch Tam Thành, họ liền ba chân bốn cẳng giúp đỡ đưba người sang đó.

Đến được chỗ của Bạch Tam Thành, Bạch Thổ Thuận đã gần như nghẹn ngào nói chẳng nên lời.

Hồi lâu sau hắn mới mở miệng: "Tam Thành thúc, mau, cứu người đi, cứu người đi..."

"Chuyện gì vậy?" Bạch Tam Thành thấy Tôn Thị ngất đi, cũng giật nảy mình.

"Ăn, ăn phải độc... Độc lúa mạch...."

Sau khi Bạch Thổ Thuận thuận lợi nói ra một câu như vậy cũng buông mình ngồi xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt cái cổ đã bỏng rát đau ran của mình một cái...

Tiếng nói vừa dứt, đầu tiên, người ở chỗ này sững sờ, sau đó lại liếc nhìn nhau.

Không cần phải nói, độc lúa mạch này chắc chắn là xuất hiện từ bên trong ruộng của Bạch Tam Thành rồi, mà kẻ trộm đi lúa mạch củba người ta chính là một nhà Tôn Thị.

Có điều, bởi vì vậy nên chuyện này cũng không thể cứu vãn được rồi.

Bạch Tam Thành cũng đã từng nói, độc này tên là Thiên Tiên Tử, sau khi ăn xong trong vòng nửa canh giờ người đó sẽ chết.

Lúc này, xem chừng chỉ vừa mới ăn bữa sáng hơn một phút đồng hồ, nếu người này đã hôn mê, xem chừng là không thể cứu được rồi.

"Ta đi tìm Lý chính thúc..."

Có một người thanh niên trẻ tuổi co chân chạy ra ngoài.

Tóm lại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, phải cho người thông báo với Bạch Khang Nguyên, để ông đến xem một chút nên xử lý chuyện này như thế nào.

Mà ở đây, mọi người xem náo nhiệt nhìn Tôn Thị hôn mê bất tỉnh, Bạch Thổ Thuận thì đứng đó móc cổ kêu đau, mấy đứa bé thì càng bị doạ sợ tới mức khóc oa oa, trong lúc nhất thời cũng có chút không đành lòng.

"Tam Thành thúc, tuy nói độc này lợi hại, nhưng thúc cũng xem qua thử một chút đi, nếu có thể cứu được thì cứu với."

"Đúng vậy đó, tốt xấu gì cũng cứu lại cái mạng, chúng ta cũng có chỗ mà đòi lại số lúa mạch đã mất nữa."

"Tam Thành thúc..."

Người mở miệng khuyên phần lớn đều là những người nhà bị mất lúa mạch lúc trước, chửi bóng chửi gió bên ngoài.

Lúc ấy đang trong cơn giận dữ, là nói mấy lời chướng tai gì mà hận không thể cho người trộm lúa mạch kia bị trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành.

Nhưng lúc này khi thật sự chứng kiến tràng cảnh này, đến cuối cùng cũng không tàn nhẫn bỏ mặc mà nhìn, không nhẫn tâm để họ tự sinh tự diệt.

Rốt cuộc cũng là ở cùng một thôn, hơn nữa, nếu như nói kỹ hơn thì chỉ là chuyện trộm lúa mạch mà thôi, nên nôn ra những thứ đã nuốt vào, lại chịu đánh thêm mấy gậy, cũng chỉ là hôi của mà thôi.

Dù nói thế nào cũng là tội không đáng chết...

Bạch Tam Thành vuốt râu, vô cùng bình tĩnh: "Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, ta có cách..."

Lúc nói chuyện, cũng lập tức đến bắt mạch cho Tôn Thị và Bạch Thổ Thuận.

Tiếp theo lại quay về phòng, lấy châm tới, đâm vào huyệt vị của họ.

Chẳng qua chỉ đâm ba bốn châm, Tôn Thị bên này đã có động tĩnh, nàng yếu ớt mở mắt ra, vùng vẫy muốn bò dậy khỏi đất.