Sang ngày hôm sau, việc rửa mì vô cùng thuận lợi, khi hấp mì cũng rất ổn thỏa, nhưng đến khi cán bột vào nồi hấp thì toàn bộ cả mảng bột không bóc ra nổi.
Kết quả là, giữa trưa và buổi tối ngày hôm qua, cả hai nhà đều ăn đống mì trộn dính bết nhão nhoét với nhau không thành hình...
Quá tam ba bận, lần này cuối cũng cũng làm thành công, coi như trời xanh không phụ lòng người.
"Sợi mì ăn ngon như vậy, phải nhanh mang về cho mọi người trong nhà nếm thử mới được."
Phùng thị nói xong lùa vội mì trộn sa tế trong bát, sau đó sốt ruột cầm cái giá của nàng, bên trong đựng sợi mì và mì căn, tiếp đó lại cầm sa tế mà Tô Mộc Lam đưa cho nàng cùng mấy quả dưa chuột màu vàng nhạt vội vàng đi về nhà.
Hai ngày trước làm sợi mì thất bại hoàn toàn, tuy những người đứng đầu trong nhà không nói gì cả, ngược lại nói ăn cũng có vị mới lạ, nhưng Phùng thị cũng hiểu, chẳng qua là bọn họ muốn dỗ dành nàng vui vẻ hơn mà thôi, nếu thể hiện rõ thái độ e là trong lòng nàng sẽ xấu hổ.
Mang sợi mì ăn ngon như vậy mang về nhà, để cả nhà nếm thử, cũng coi như là đền bù khuyết điểm của hai ngày trước, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Khi Phùng thị bước vào cửa sân, Bạch Kim Bắc đang đưa Bạch Khang Nguyên ra ngoài.
Nàng chào hỏi Bạch Khang Nguyên, cùng nhau đi theo Bạch Kim Bắc tiễn ông về, Phùng thị nhìn thấy trên mặt Bạch Kim Bắc đều tràn đầy vui mừng, nàng hơi kinh ngạc một chút "Chuyện gì mà trông bộ dạng vui như vậy?"
"Còn chuyện gì nữa, chẳng phải là chuyện mà cả thôn đang đau đầu hay sao." Bạch Kim Bắc đáp.
"Sao, hai người đã thương lượng ra được cách gì rồi à?"
"Coi như là thế." Bạch Kim Bắc cười hì hì nói tiếp, "Nhưng mà, chưa thể nói được."
Nói giống như nàng háo hức muốn nghe lắm ấy.
Phùng thị bĩu môi, khinh thường nhìn lại.
Bạch Kim Bắc nhìn Phùng thị hơi mất hứng, vội vàng xoay đề tài, "Bên trong cái rá này của nàng đựng cái gì đó?"
"Sợi mì, hôm nay coi như làm thành công, ăn rất ngon đó." Phùng thị nhắc tới cái này, cả người liền cao hứng phấn chấn nói tiếp "Ta trộn trước cho chàng một bát cho chàng nếm thử nhé."
"Nếm thấy ngon miệng thì lại trộn cho cha mẹ ăn."
"Được." Bạch Kim Bắc cười tủm tỉm mà đáp lời, "Thứ mà nàng làm nhất định ăn ngon miệng."
Hôm qua Bạch Kim Bắc cũng nói một câu như vậy khi ăn đống mì hỗn độn kia.
Lập tức khuôn mặt của Phùng thị đỏ ửng lên, nhéo Bạch Kim Bắc một cái, "Dẻo miệng."
"Nàng xem kìa, thời buổi này, nói thật cũng không được, làm người khó thật…" Bạch Kim Bắc vừa trốn vừa cợt nhả mà nói thêm một câu.
Phùng thị tức giận, trợn to mắt lườm hắn một cái, đi vào nhà bếp, bận rộn cắt sợi mì ra, trộn mì sợi với nước sốt.
Bên này, tại nhà của Tô Mộc Lam, buổi trưa cũng làm món mì trộn cho bọn nhỏ, có điều làm thêm mấy cái bánh kẹp thịt.
Bột nhào bằng nước nóng trở nên hết sức mềm mại, thành viên bánh tròn, khoét giữa viên bánh ra, nhét vào thịt kho tàu được hầm thơm ngào ngạt, kết hợp với một ít ớt xanh băm nhỏ, lại tưới thêm một ít nước canh thịt kho tàu đậm đà.
Bánh kẹp thịt chan nước canh thịt, kết hợp với mì trộn trơn tuột ngon miệng, quả thực là tuyệt phối!
Bốn đứa trẻ và Tô Mộc Lam có thể nói ăn ngấu nghiến, vô cùng thỏa mãn.
Về cứ nhặt nhạnh hạt lúa mạch trong nhà người khác dường như không nghe thấy có nhà mới nào gặp tai họa nữa, còn về phía nhà của Bạch Tam Thành, đã nhiều ngày thở ngắn than dài, khi nhìn thấy người, vành mắt cũng đỏ lên.
"Tam Thành thúc, thúc sao thế, sao lại ưu sầu thành như vậy?" Có người nhìn thấy dáng vẻ này của ông liền hỏi một câu.
Chung quy lại Bạch Tam Thành không còn trẻ tuổi, hơn nữa là người duy nhất biết chữa bệnh, có thể đưa cho mọi người đơn thuốc khi khi bị đau đầu và sốt, mọi người trong thôn vô cùng tôn trọng ông.