Tô Mộc Lam nhấc chân đi ra ngoài sân.
"Chết ở chỗ nào vậy, người ta khát nước sắp chết rồi mà cũng không rót nước cho là thế nào?"
"Để ta đi..."
"Lấy phải bà vợ như ngươi thật đúng là tám đời đều xui xẻo, có muốn vứt đi cũng không vứt đi được, đúng là bực mình chết đi được, nếu không phải bởi vì cưới ngươi, lão tử cũng không đến mức gặp xui xẻo lớn như thế này, đúng là đồ sao chổi!"
"……"
"Cho ông nước này."
"Loảng xoảng!"
"Lão tử muốn uống nước trà, ngươi rót cho lão tử nước trắng là thế nào? Lúc trước lão tử kiếm được nhiều tiền như vậy, thế mà ngươi ngay cả lá trà cũng không nỡ mang ra pha, ngươi muốn làm phản à?"
"C t! Đừng để lão tử nhìn thấy ngươi, nhìn cũng thấy xui xẻo …"
Ra khỏi sân nhà Quế thị, tiếng hét phẫn nộ của Hà Mộc Lâm vẫn không dứt bên tai.
Tô Mộc Lam nhíu mày, nhìn dưới gốc cây bồ kết ở gần nhà Quế thị, mấy phụ nhân đang ngồi cùng một chỗ vê dây thừng, nhưng sắc mặt từng người chẳng mảy may thay đổi gì cả, hiển nhiên đã thường xuyên thấy những việc này, cho nên không cảm thấy quái gở.
Tô Mộc Lam thở dài, đi về phía nhà mình.
Cửa sổ trong nhà lần lượt được lắp vào, bàn ghế cũng từng cái được đưa vào phòng.
Tô Mộc Lam mua một ít vải mới về, khâu cho bọn nhỏ một ít đệm chăn và gối đầu mới, cũng khiến cho bốn đứa đầu củ cải có cảm giác dọn vào nhà mới.
Ngoài ra, nàng còn muốn khâu vá ra mấy cái đệm.
Chung quy lại không phải là nàng nuông chiều, chẳng qua bọn nhỏ đang tuổi thân thể cao lớn, cứ ngồi ở ghế cứng như vậy thì không tốt cho xương sống.
Bạch Trúc Diệp thích nhất công việc thêu thùa may vá, thấy trong thời gian tới có rất nhiều việc như vậy, vui vẻ không cưỡng lại được, nhưng Tô Mộc Lam sợ cô bé mệt, hô Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ tới, cả ba người cùng nhau hỗ trợ.
Việc may vá của Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đương nhiên kém hơn so với Bạch Trúc Diệp, nhưng hai cố bé cũng đều thông minh lanh lợi, sau khi khâu mấy đường kim thì cũng khâu được bằng phẳng hơn nhiều, chẳng qua đường khâu không tinh tế, mịn mạng bằng Bạch Trúc Diệp mà thôi.
Chẳng qua là đồ vật của nhà mình dùng, cũng không cần để ý đến việc này, cho dù người khác có nhìn thấy, nhưng người nhà nông tuy nói đều là người cần cù kiên trì, nhưng những việc như thế này cũng cần chú ý tới thiên phú, sạch sẽ ngăn nắp là được, cũng sẽ không nói cô nương nhà ai tay vụng về.
Chỉ có mỗi mình Tô Mộc Lam sau khi luyện tập một lúc lâu, khâu ra đồ vật vẫn không đạt yêu cầu, còn không bằng người may vá kém cỏi nhất là Bạch Lập Hạ.
Ngay cả chính Tô Mộc Lam cũng có phần chán nản.
"Nương đã từng nói, làm nghề nào cũng có chuyên môn riêng, nương làm thức ăn ngon, không biết việc may vá cũng không sao cả."
"Đúng thế đó nương, nương xem tiên sinh dạy đọc sách rất hay, nhưng cũng có thứ cũng không làm được, nghe nói ngay cả con gà cũng không bắt được."
"Đại tỷ và nhị tỷ nói rất đúng, nương đừng nản lòng …"
Bốn đứa trẻ thi nhau khuyên nhủ một câu, sợ Tô Mộc Lam vì việc này mà suy sút.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Mộc Lam không biết nên cảm thấy ấm lòng vì hành động của bọn nhỏ, hay là nên bi ai bởi bàn tay vụng về của chính mình.
Sau một hồi lâu do dự, cuối cùng Tô Mộc Lam từ bỏ việc tiếp tục khâu vá "Chân rết", quyết định nên tận tâm tận lực làm thức ăn cho bọn nhỏ thì tốt hơn.
Bạch Mễ Đậu thấy chính mình cũng không giúp được việc gì ở đây nên đi giúp đỡ Tô Mộc Lam nhóm lửa, gánh nước, lục tìm củi đốt … Làm một ít việc trong khả năng của chính mình.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã tới Tết Đoan Ngọ.
Khoảng thời gian trước và sau tết Đoan Ngọ sẽ là thời điểm thu hoạch lúa mạch.
Năm nay thời tiết muộn hơn một chút, khi tới tết Đoan Ngọ, tuy lúa mạch đã ngả sang màu vàng, nhưng hạt lúa mạch vẫn chưa đủ khô, thấy thời tiết vẫn đẹp lên từng ngày nên mọi người muốn chờ thêm mấy ngày nữa, để hạt lúa mạch khô thì sẽ bắt đầu thu hoạch.