"Đại ca nói, món thịt dê kho tộ là món ngon giá rẻ.
Toàn bộ người tới tiệm ăn đều là người dân bình thường.
Nếu muốn nổi bật thì phải đặt tên sao cho thông dụng và dễ hiểu nhất, dễ ghi nhớ và truyền bá ra ngoài.
Cho nên không cần lấy những cái tên văn hoa mỹ miều, hơn nữa món thịt dê kho tộ này có mùi vị tươi ngon, mùi hương nồng đậm, liền nghĩ tới lời nói Thập lý tỏa hương."
Lục Văn Tình cười nói tiếp "Nhưng nếu đặt tên là Thập lý hương mà nói thì vừa nghe tên đã cảm thấy là một con số ước tính, khiến người ta cảm giác quá mức giả dối, nhưng nếu đặt tên là Thất Lý Hương thì mặc dù cũng có vẻ hơi phóng đại, nhưng nghe có vẻ thực tế và hay hơn rất nhiều."
Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong, gật gật đầu, "Không tồi."
Bỏ qua một bên cái tên Thất Lý Hương cảm thấy hay hay dở, chỉ cần dựa vào lý do này cũng đủ thấy sự phân tích của vị đại ca này của Lục Văn Tình rất hợp tình hợp lý.
Hơn nữa đối với người ở thời đại này, đương nhiên sẽ không biết chuyện chim sẻ lắm lời như trong bài hát kia, nhất định sẽ cảm thấy cái tên Thất Lý Hương này vô cùng dễ nghe.
"Tên này rất dễ nghe, hơn nữa lại thông tục dễ hiểu, lưu loát dễ đọc, trong số rất nhiều tiệm ăn ở đây cũng rất có sự mới mẻ." Tô Mộc Lam lại bổ sung nói.
ên trong các quán rượu và tiệm ăn ở huyện thành, nến không phải đặt tên là Túy Tiên Cư, hoặc là Thanh Phong Các gì đó,....
thì cái tên Thất Lý Hương đúng là có vẻ không giống người thường.
Lục Văn Tình vốn vô cùng tán thành cái tên Thất Lý Hương này, hiện nay thấy Tô Mộc Lam nói như vậy cũng càng thấy cái tên này hay hơn, cười gật gật đầu, "Tô tẩu tử nói rất đúng."
Rồi sau đó, Lục Văn Tình lại tiếp tục nói những việc liên quan tới cửa hiệu Thất Lý Hương khai trường cho Tô Mộc Lam nghe, thấy thời gian không còn sớm nữa mới đưa Tô Mộc Lam về nhà.
Khi tới nhà của Tô Mộc Lam, nàng lại tặng một chút đồ điểm tâm mà nhà mình làm cho Tô Mộc Lam, để mấy đứa trẻ ăn vặt.
Bánh hạnh nhân, bách hạch đào, bột củ sen, bánh hoa quế,....
Tuy mùi vị các món này không ngon bằng những món mà Tô Mộc Lam làm ngày thường, nhưng có ưu thế là mới lạ, Tô Mộc Lam cùng bốn đứa bé ăn cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Tuần cuối của tháng ba, thời tiết ấm áp, ban ngày cũng dần dần dài hơn, nội dung học tập bên trong học đường cũng nhiều hơn so với lúc trước.
Bên trong lớp học trong tộc cũng có rất nhiều bài học hay, mục đích của Bạch Học Văn là giới hạn kiến thức ở mức phổ cập cơ bản, chủ yếu để nhóm trẻ trong thôn biết chữ, biết lý giải những câu nói cơ bản, cũng thuận tiện cho đám trẻ sau này nếu không đọc sách viết chữ nữa thì có thể sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Đối với mấy đứa rõ ràng muốn học nhiều hơn, nhưng ngại tình cảnh gia đình khốn khó, không có cách nào đến học đường đọc sách thì ông dạy nhiều hơn một chút.
Chờ đến khi người khác tan học thì giữ lại mấy đứa trẻ kia dạy thêm một tiết nữa.
Trong số những người ở lại học thêm một bài nữa có cả ba chị em Bạch Thủy Liễu.
Tô Mộc Lam thấy ngoài đồng ruộng không có việc gì, những loại thức ăn về cơ bản cũng đã dạy cho vợ chồng Ngô Trác Viễn, những việc vặt vãnh trong nhà nàng có thể đối phó được nên bảo ba chị em học thêm một tiết nữa.
Chỉ cần tình nguyện đọc sách thì Bạch Học Văn đều thích, huống chi ba chị em Bạch Thủy Liễu học thêm một tiết ở chỗ này cũng không phải là học suông, lâu lâu cũng cầm đồ ăn mà Tô Mộc Lam làm tới.
Lấy ví dụ món ăn hôm nay đưa tới, đó là món bánh da hổ cuộn kem ngon tuyệt hảo, khi ăn mềm mại thơm ngọt, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngấy, Bạch Học Văn cảm thấy thật sự là đã thỏa mãn con sâu thèm ăn trong bụng, trong lòng tự nhiên là trong lòng vui sướng như hoa nở.
Thậm chí sau khi ba chị em Bạch Thủy Liễu tan học về nhà, để cảm tạ, ông đã tặng một quyển Tam Tự Kinh mà chính tay mình viết tới, để lúc ba đứa trẻ ở nhà thì mang ra đọc.
Cuộc sống hàng ngày của Tô Mộc Lam trở nên dư dả, Phùng thị cũng thường xuyên lấy sách mà Bạch Vĩnh Hòa đã từng đọc đưa tới cho đám trẻ trong nhà, có thể nói, trong nhà của Tô Mộc Lam không thiếu sách vở.