"Hai người nói gì thế, khi nào thì Trương Cốc tới trộm nhà Tô thị 50 cân gạo chứ, đừng nói bừa …"
"Đàn ông nói chuyện ngươi mở mồm ra xen vào làm gì? Nhanh cút sang một bên đi!" Bạch Nhị Ngưu nhìn về phía Trương thị gào lên một tiếng, thấy Trương thị vẫn còn đang mù mờ, không hiểu rõ sự việc, càng thấy tức giận hơn bởi sự ngu xuẩn của nàng ta "Cái thứ mất mặt xấu hổ, nhanh cút về trong phòng đi, chờ lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Bạch Nhị Ngưu nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương thị thấy bộ dáng âm trầm hung dữ của hắn mà khiếp sợ không nhẹ, nhanh chóng im miệng, trốn vào trong phòng, chỉ dám nhìn trộm từ phía sau rèm cửa ra bên ngoài.
"Lý chính thúc, để thúc chê cười." Bạch Nhị Ngưu vừa lo lắng lại vừa tức giận, càng thêm áy náy bất an hơn, liên tục xin lỗi, "Lúc trước cháu đã dặn dò kỹ càng thằng nhãi Trương Cốc kia ai, ai ngờ thằng nhãi này đúng là không nên thân, bùn nhão không trét lên tường được, nhất định cháu sẽ trừng trị nó ổn thỏa, Lý chính thúc cứ yên tâm……"
"Ta biết, ngươi cũng coi như là người hiểu chuyện, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm."
Sắc mặt Bạch Khang Nguyên tốt hơn một chút, "Kì thật nếu đúng là có chuyện này thì cũng phải nói lại, dù sao Trương Cốc chính là cậu em vợ của ngươi, không phải là anh em trong nhà của mình, có một số việc ngươi muốn cũng không dễ can thiệp vào."
"Chẳng qua chuyện này cũng có ràng buộc với nhà ngươi, với mối quan hệ như vậy, nếu ta đứng ở bên ngoài nhìn vào cũng thấy không ổn, hơn nữa chuyện này cũng thật sự đáng giận, không nói rõ ràng một lần thì sau này cũng dễ xảy ra tội lỗi."
"Vâng, vâng, vâng, Lý chính thúc nói rất đúng." Bạch Nhị Ngưu gật đầu như giã tỏi.
"Nhưng nói đi nói lại, dù sao nhà ngươi cũng có liên quan, ngươi lại là người của thôn Bạch Gia, chuyện này đi ra đi vào đều đập ngay vào mắt, nếu xử trí quá tàn nhẫn thì cũng không thích hợp."
"Cho nên ta suy nghĩ, hai đứa ngươi và Trương thị trở về thông báo một tiếng với Trương Cốc, ta ăn xong cơm trưa cũng sẽ đi về thôn Trương Gia một chuyến, tìm Trương Lý chính nói chuyện này, lấy đi bao nhiêu gạo nhà Bạch Thạch Đường thì phạt trả lại gấp năm lần."
Bạch Khang Nguyên lại nói tiếp, "Ta cũng sẽ nói một câu với vợ Bạch Thạch Đường, bảo vợ của Bạch Thạch Đường chịu thiệt một chút, chuyện này coi như xong, không truy cứu nhiều nữa."
"Có điều có lời này ta muốn nói trước với ngươi một tiếng, việc xử lý này là ở chỗ chúng ta, còn bên phía thôn Trương gia kia có quy tắc gì, muốn phạt Trương Cốc như thế nào thì đó là việc của Trương Lý chính, chẳng có liên quan gì tới chỗ của chúng ta."
"Hiểu ạ, cháu hiểu." Bạch Nhị Ngưu liên tiếp trả lời, "Lý chính thúc yên tâm, một lát nữa cháu sẽ đi thôn Trương gia một chuyến, nói rõ ràng với thằng nhãi Trương Cốc kia, bảo thằng nhãi này ngoan ngoãn giao gạo về."
"Cũng may là nhờ Lý chính thúc cân nhắc mọi chuyện chu đáo, nghĩ thấu đáo hết mọi việc, cháu cảm ơn Lý chính thúc."
"Haiz, đây là việc ta nên làm, những chuyện còn lại thì giao cho ngươi, ta đi tìm người của nhà Bạch Thạch Đường nói chuyện này, để con bé chịu thiệt thòi một chút, không so đo tính toán thêm nữa." Bạch Khang Nguyên nói xong thì đứng lên.
"Lý chính thúc đi thong thả."
Bạch Nhị Ngưu cúi đầu khom lưng, tiễn Bạch Khang Nguyên ra cửa, sau đó mới quay trở về trong nhà chính.
Nụ cười vừa rồi trên mặt lúc này đã tiêu tán sạch sẽ, đổi thành tức giận toàn phần, "Còn chưa cút ra đây?"
"Ông nhà à, ông hồ đồ rồi sao?"
Trương thị từ căn phòng phía đông đi ra, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn, "Trương Cốc tới nhưng không lấy trộm gạo của tiện nhân kia.
Sao ông nói chuyện lại vơ về phía mình, như thế này chẳng phải là tự rước việc vào người hay sao?"
Thấy đến lúc này rồi mà Trương thị vẫn chưa hiểu rõ đầu cua cai nheo sự việc, khuôn mặt của Bạch Nhị Ngưu lại đen hơn một chút.